
bộ cũng đâu có vấn đề gì chứ… Tôi
ai oán trừng mắt lườm anh ta một cái, Tần tổng đã đi ra ngoài: “Đi
thôi.”
Tôi lo sợ nơm nớp nhìn anh, bước chân anh vẫn còn rất vững, lúc lên
xe còn thuật tiện mở cửa xe cho tôi. Cuối cùng tôi xem như yên lòng, còn cố gắng phát huy tìm vài câu nói khen ngợi anh: “Lão đại anh thật cừ
quá, Đỗ Khang* còn sống cũng phải hổ thẹn không bằng đó…”
(*) Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây
Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc. Ông
được những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, được
nhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần, Tửu thánh.
Anh không nói lời nào, vẫn duy trì yên lặng.
Xe chạy một mạch trên đường, tôi hơi hoài nghi… Nếu như tôi không nhìn lầm…. hình như lão đại đã vượt đèn đỏ rồi…
Xoa trán, có điều may là trên đường không xảy ra tai nạn, xe dừng ở
dưới lầu, ngay cả cất lời anh cũng mang theo nồng nặc mùi rượu: “Không
mời anh lên ngồi một chút à?”
Tôi hoàn toàn yên tâm, còn có thể viện một cái cớ dụ dỗ MM kinh điển như vậy xem ra không có việc gì mới đúng.
“Em rất muốn mời lão đại lên uống cốc nước,” Hai tay tôi chống trên
cửa xe anh, cùng nhìn nhau với anh đang ngồi trên ghế lái: “Nếu như Tần
tổng không ngại mẹ em gặng hỏi cặn kẽ tổ tông mười tám đời….”
Nhìn sắc mặt của anh đoán chừng cũng không hăng hái đi lên nữa rồi.
Tôi quay người lên lầu, trên đường nhận điện thoại của Trần Nhiên. Anh
ta cũng không dài dòng, tôi vừa bắt lên đã nói ngay: “Tần tổng đâu?”
Tôi miễn cưỡng đáp: “Đi rồi.”
“Đi? Vậy mà cô lại để anh ta đi?”
-.-|||| Nói gì vậy, tôi không để anh ta đi chẳng lẽ còn trước làm gì sau làm gì, ăn xong chùi mép rồi vứt ở nơi hoang dã sao?
“Anh ta say túy lúy như vậy mà cô lại để anh ta đi???” Trần Nhiên gần như gào lên, tôi cảm thấy mình rất vô tội, làm ơn đi người nào say mà
lại tỉnh táo đến vậy chứ….
Tôi quay người lại nhanh chóng đi xuống lầu, Tần tổng, lão đại, chờ tôi một chút… May là xe vẫn còn, tôi chưa từng phát hiện được hóa ra nhìn thấy anh lại khiến cho người ta vui vẻ như vậy.
“Lão… lão đại…” Tôi kêu từng chữ lắp bắp, không có cách nào, tôi đang thở hổn hễn mà: “Nhìn thấy anh không sao thật tốt quá, thật tốt quá…”
Vậy mà anh không để ý đến tôi, gục trên tay lái ngủ thiếp đi…..
Tôi nghĩ xem ra “cha mẹ” đang cho mình cơm áo ngủ trên xe một đêm
không được tốt rồi. Nhưng để anh ngủ nhà mình thì tôi thật sự không dám
nghĩ đến hậu quả. Ừ, Đông Phương Lạc buồn một mình không bằng thêm Trần
Nhiên vào lo chung.
Lấy điện thoại di động ra, tìm tên: “Alo, Trần tổng? À, tìm được rồi, tìm được rồi, anh lập tức đến XXXX.”
Bình thường tôi chỉ biết Trần Nhiên xảo trá, nhưng hoàn toàn không
biết được lại xảo trá đến nước này. Anh ta vừa nghe tìm được đã lập tức
thở dài một hơi. Sau đó vô cùng nhanh nhẹn, vô cùng quyết đoán, lập tức
nói: “Vậy thì tốt, cô xem làm sao thì làm.”
Sau đó còn nhanh chóng hơn, quyết đoán hơn, cúp điện thoại.
Tôi….. Mẹ kiếp!!
Tôi vắt hết óc suy nghĩ làm sao dìu anh lên lầu. Mùi rượu trên người
anh còn rất nồng, người to lớn như vậy xem ra té ngã sẽ đè tôi còn nửa
cái mạng đây.
Tôi thăm dò định đưa tay vỗ vỗ anh: “Tần tổng? Lão đại?”
“Hả?” Anh ngẩng đầu, trong mắt hoàn toàn mơ màng. Mặt tôi đầy vạch
đen, không phải anh giả say chứ? Không phải nói người say sẽ ngủ như
chết sao?
Có điều thử nghĩ xem ra mấy chai rượu trong phòng bao Rừng La Uy đã
đổ vô ích rồi. Nói thật nếu như anh còn có mưu tính giả say thì cũng có
phần thật đáng sợ.
“Nơi này dễ bị cảm, lên nhà em ngủ đi?” Tôi cố gắng duy trình hình tượng trung thần. Thế nhưng anh lại nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Sau đó thật ngoan ngoãn cho xe vào tầng hầm, liền đi theo tôi, tôi
nhìn ánh mắt anh thật sự không có giả, cuối cùng cũng tin. Khốn, có
người say đến vậy mà vẫn cá tính.
Nửa dìu khuỷa tay anh đi lên lầu. Mẹ ơi — con đến đây…..
Nửa dìu anh mở cửa, anh rất yên tĩnh, tôi nghĩ không ra ông chủ ngồi
trên ghế chỉ điểm giang sơn lại có dáng vẻ yên tĩnh đáng yêu như chú chó to lớn thế này.
Cửa mở ra, mẹ già đang ngồi trên ghế salon xem tivi, cũng không quay đầu lại nói “Bữa khuya ở trong nồi, tự hâm đi.”
“Chuyện kia…. Mẹ già….”
“Gì hả, trễ vậy mới về còn ấp a ấp úng, con ngứa mình phải….” Mẹ già
nói đến đây liền quay đầu lại, cuối cùng dừng câu nói kế tiếp, nhìn chú
chó to lớn ăn vận tây trang phẳng phiu phía sau tôi.
“Ơ, không tệ lắm.” Bà cười khiến tôi không cách nào suy đoán được có
phải điềm báo mưa gió sắp nổi lên hay không. “Còn biết đưa con trai về,
ừ, dáng vẻ cũng được đó.”
Tôi đầy vạch đen: “Mẹ già, mẹ dừng lại, dừng lại trước đã. Thứ nhất,
anh ấy không phải là con trai… Ặc, ít nhất không phải là con trai giống
như mẹ nghĩ…. Ôi trời, người này, anh ấy là lão đại của con, là Tần tổng công ty của bọn con.”
“Ồ, con đang làm thư ký cho cậu ta à?”
“Ừ, thứ hai là không phải con đưa anh ấy về, là do anh ấy uống say còn đưa con về, nhưng bản thân thì không thể về nổi.”
“Ờ, chính là con uống rượu với cậu ta đến hai giờ sáng à?”
“Là anh ấy và khách hàng, còn có một