
uyện lần trước không, nghĩ đến đây
trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy. Thế giới phồn hoa bên ngoài chắc chắn đầy cám dỗ với đàn ông, Trần Mặc Đông lại là người đàn ông thành đạt,
bất kể lấy thân phận là đàn ông hay thân phận của một ông chủ, nếu vì cô mà từ bỏ loại “hưởng thụ” này thì điều đó thực sự khiến cô ít nhiều có
chút bất an. Dù sao anh cũng là chồng cô, cô đương nhiên có quyền lợi
này. Đương nhiên, ngoài sự bất an áy náy trong lòng, cô còn có chút vui
mừng vì được quan tâm.
“Chưa nấu cơm sao?” Trần Mặc Đông liếc nhìn bát yến mạch trên bàn, sau đó nghiêng đầu về phía Lộ Nghiên, hơi nheo mắt lại.
“Anh vẫn chưa ăn?” Lộ Nghiên nhìn đồng hồ để trốn tránh ánh mắt của Trần Mặc Đông, vừa nãy đọc truyện đến đau
lòng, rơi cả nước mắt, tự cô cũng thấy mình không ra làm sao cả.
“Anh muốn ăn gì để em nấu.” Lúc này đồng hồ vừa chỉ ở con số tám.
“Đọc sách mà cũng đến mức khóc, em…” Trần Mặc Đông tiện tay lật quyển sách của Lộ Nghiên.
“Ai cần anh lo.” Lộ Nghiên ngắt lời anh,
giật lấy quyển sách của mình. Nhưng sau đó cô có chút hối hận, cô làm
như vậy quả thực rất ấu trĩ, hơn nữa những gì Trần Mặc Đông nói chưa
chắc đã là những lời không hay, mà Lộ Nghiên nghi ngờ câu tiếp theo của
anh muốn nói về chuyện khác vì anh rất ít khi can thiệp nếp sống của cô.
“Anh muốn hỏi em chưa ăn cơm đúng không, nếu vậy chúng ta cùng ra ngoài ăn thôi.” Quả nhiên đúng như Lộ Nghiên đoán.
Hai người đi cạnh nhau. Đúng thời điểm
nhộn nhịp của buổi tối, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp chạy qua. Lộ
Nghiên không chú tâm đi đường, trong đầu mải nghĩ xem nên ăn gì, hai
quán ăn trước Trần Mặc Đông đề nghị đều bị cô tìm lý do không vào.
“Em đi đường không thể nhìn xe chút sao?” Trần Mặc Đông kéo Lộ Nghiên sát lại mình, sau đó nắm lấy tay cô. Lộ
Nghiên đợi mấy chiếc xe đạp đi qua, muốn rút tay, nhưng Trần Mặc Đông
lại kéo cô đi, hai người giống như hai đứa trẻ đang vui đùa cùng nhau.
Đang giận dỗi, Lộ Nghiên trừng mắt lườm Trần Mặc Đông, nhưng sau đó lại
đung đưa lắc lư cánh tay Trần Mặc Đông ba cái.
“Em ngoan ngoãn một chút không được sao?” Giọng nói như đang cố nhịn cười.
“Em đang giúp anh quay trở lại thời nhi đồng mà.”
“Quán này thì sao?” Trần Mặc Đông hất cằm chỉ một nhà hàng Tứ Xuyên.
Lộ Nghiên nhìn chiếc biển hiệu đỏ rực bèn kéo Trần Mặc Đông đi, sau đó học anh, hất hất hàm chỉ hướng cửa hàng McDonald.
Lộ Nghiên đã thành công trong việc “mời”
Trần Mặc Đông đến cửa hàng McDonald. Trước lúc ra khỏi nhà, Trần Mặc
Đông thay một bộ quần áo thoải mái, quần jeans và áo T-shirt khiến anh
như trẻ ra mấy tuổi. Trên cơ thể người đàn ông này hiện rõ vẻ thanh nhã, để anh ngồi trong cửa hàng ăn nhanh thế này dường như không hợp, lúc
này hai chữ “khí chất” cứ luẩn quẩn trong đầu Lộ Nghiên.
Đã qua giờ ăn tối nhưng cửa hàng vẫn rất
đông đúc. Trong cửa hàng có một đám học sinh vẫn đang mặc đồng phục, mấy người ngồi ăn, mấy người đang xếp hàng mua đồ ăn, Lộ Nghiên nhanh chóng xếp hàng sau một cô gái. Đến lượt Lộ Nghiên, cô báo đồ ăn của mình, rồi lại nghĩ tới vị đại thần Trần Mặc Đông. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn một
suất gà rán, một chiếc bánh ngọt, còn đồ uống, đầu tiên cô chọn Coca,
nhưng sau đó đổi thành café, cuối cùng lại chọn cam nóng. Sau cùng, cô
gọi thêm hai ly kem.
Về chỗ ngồi, Lộ Nghiên phát hiện Trần Mặc Đông đang nhìn trang quảng cáo khuyến mại của cửa hàng McDonald, nhất
thời thấy hụt hẫng.
“Có khuyến mại mà anh không bảo em.”
“Nhân viên cửa hàng vừa mới đưa cho anh.”
“Cô ta cũng để ý anh quá đấy.” Lộ Nghiên uống một ngụm Coca lớn.
“Sao lại gọi hai ly kem?”
“Mỗi người một ly.”
“Đã khi nào em thấy anh ăn thứ này chưa?”
“Anh không ăn thì em có thể ăn hộ anh.”
Hai người lặng lẽ ăn đồ của mình. Trần
Mặc Đông ăn được hai miếng thì không ăn nữa, ngay cả bánh ngọt cũng
không động đến, chỉ lặng lẽ uống nước ngọt.
“Lớn như vậy mà vẫn thích ăn thứ đồ này.” Trần Mặc Đông mở miệng.
“Lúc trước chẳng phải em đã nói anh có
thể đi ăn ở những nơi anh thích, không cần đi cùng em, giờ đến nơi lại
không ăn, đúng là lãng phí.”
Tay Lộ Nghiên cầm hamburger, cố gắng ăn
để không dính ra ngoài miệng. Hai người cũng được coi là đôi vợ chồng đã ở bên nhau lâu dài, nhưng Lộ Nghiên vẫn không muốn bày ra vẻ xấu xí
trước mặt Trần Mặc Đông, tuy rằng trước đây điều đó đã từng xảy ra không dưới một lần. Một đám nữ sinh ngồi ở chiếc bàn chếch với vị trí của Lộ
Nghiên một chút, thi thoảng mấy cô bé liếc mắt về hướng hai người ngồi,
có điều ánh mắt chúng không dừng trên người Lộ Nghiên. Một cô gái đứng
dậy đi qua chiếc bàn của họ, rồi quay đầu làm như vô tình liếc nhìn Trần Mặc Đông, sau đó chạy về phía đám nữ sinh. Cả đám nữ sinh lại đồng loạt nhìn về phía hai người, miệng vừa cười vừa nói gì đó.
Trần Mặc Đông cầm khăn giấy đưa cho Lộ Nghiên lau miệng, Lộ Nghiên hơi tránh, sau đó cắn mu bàn tay anh.
“Bị nhìn cũng phạm pháp sao?” Trần Mặc
Đông rất phối hợp, giơ cả cánh tay lên. Lộ Nghiên vốn chỉ ngậm da thịt
anh, nhưng Trần Mặc Đông lại giơ cả cánh tay lên khiến cô không chịu
được, nghe thấy câu này, cô cắn mạnh và