
lời của Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên rất nhạy cảm, nhưng đồng thời
lại luôn cẩn thận che giấu sự nhạy cảm của mình. Lần ấy cô nhớ rõ Lâm
Hướng không phải vì dáng vẻ xuất chúng của anh ta, cũng không phải vì
trí nhớ xuất sắc của cô, mà vì lần đó ánh mắt của Lâm Hướng mang đầy vẻ
tìm tòi nghiên cứu, nhưng vừa nãy cô lại thấy ánh mắt của Lâm Hướng cứ
như người qua đường chưa gặp nhau bao giờ.
Thẩm Nham từng không khách khí phê bình
kiểu người của Lộ Nghiên thường hay để ý những hành động của người lạ
nhưng lại ra vẻ hờ hững, giả vờ cao ngạo. Lộ Nghiên không để ý, cứ thế
cầm tay anh đung đưa, tay kia thì cầm que kem đưa lên miệng Thẩm Nham,
Thẩm Nham không tránh được, lấy tay đẩy ra, cùng với tiếng kem rơi xuống đất, Lộ Nghiên tức giận với Thẩm Nham, quay người bước đi, Thẩm Nham
cũng không để ý cô, cứ đi theo hướng cũ.
Lộ Nghiên không cho rằng Thẩm Nham hiểu
cô nhiều, cũng như cô không hiểu được Thẩm Nham. Mà với chính mình, cô
cũng không thể nói rõ cụ thể tính cách của mình. Cô thấy mình giống như
tình trạng khi nhìn thấy ô mai mơ sẽ tiết ra nước miếng, gặp phải việc
gì cô sẽ có cách phản ứng của mình, có thể mỗi lần sẽ không giống nhau
vì còn phụ thuộc đối phương như thế nào mà phản ứng.
Lúc kết thúc buổi hội chiêu thương cũng
là lúc Lộ Nghiên hết giờ làm, gần đây thời gian làm việc không ổn định,
luôn có chuyện thay ca, đổi giờ làm, trên mạng còn có thông tin gần hai
tháng nay là thời kỳ cao điểm của chuyện đổi nghề và kết hôn, Lộ Nghiên
khá nghi ngờ, hai chuyện này còn có thời kỳ cao điểm sao?
Lộ Nghiên cúi đầu đi dạo. Khi còn nhỏ vì
đi đường không để ý mà cô đã bị Nguyễn Minh Ngữ nói bao nhiêu lần, bà
Nguyễn Minh Ngữ dạy con gái mình lúc đi đường phải trang nhã thoải mái,
lưng thẳng, mắt nhìn phía trước, nhưng đến giờ Lộ Nghiên vẫn y như cũ.
Trước kia khi Lộ Nghiên và Thẩm Nham cãi
nhau, Lộ Nghiên thường một mình đi trong sân trường hoặc dạo phố, Thẩm
Nham không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh nắm lấy tay cô, Lộ Nghiên ra
vẻ vùng vẫy mấy cái, vùng vẫy không được thì ngoan ngoãn để anh nắm
chặt. Sau mỗi lần cãi nhau, Thẩm Nham đều dùng phương thức đơn giản mà
ngọt ngào này để khiến Lộ Nghiên vui vẻ, nhưng nếu Lộ Nghiên sai trước,
Thẩm Nham sẽ dỗ dành trước rồi trừng phạt sau, các phương thức đều khác
nhau. Lộ Nghiên cũng không “mang hận”, sau khi hòa thuận sẽ không nhắc
lại nguyên nhân giận dỗi lúc trước nữa.
Lộ Nghiên bị một âm thanh cắt đứt suy
nghĩ, hoàn hồn lại thì thấy người trước mặt là Lâm Hướng, tên của người
này cô biết được không lâu cách đây, một lần cô và Tiểu Diêu ở đại sảnh
nhìn thấy Lâm Hướng từ xa, Tiểu Diêu chỉ cho cô, bởi vì ngay lúc đó cô
ấy đã dùng mọi từ ngữ khen ngợi để chỉ hai người đàn ông lịch lãm là
Trần Mặc Đông và Lâm Hướng, Lộ Nghiên thấy vậy cũng không cắt đứt, để
mặc cô ấy nói.
“Lần trước cô đã chăm sóc Mặc Đông tôi
vẫn chưa cảm ơn cô, hôm nay trùng hợp ba người chúng ta gặp lại, để anh
ta mời chúng ta ăn một bữa đi.”
“Không cần khách khí, công việc mà thôi.” Câu trả lời của Lộ Nghiên hiện rõ vẻ xa cách, nhưng vẫn lễ độ vừa mức.
“Rất hân hạnh được cô Lộ nhận lời.” Quần áo trên người Lâm Hướng khá sang trọng.
“…” Lộ Nghiên không giỏi nói chuyện với người lạ, lúc này lại không biết trả lời như thế nào.
Lộ Nghiên ngồi trong xe, tự bảo mình phải rèn luyện thêm nữa, nếu không sao lại có thể lên xe thế này. Lộ Nghiên
thi thoảng liếc nhìn Lâm Hướng, đối với sự quấy rối của “người lạ” thì
người này đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Trong lòng cô thực sự rất khó
chịu, không ngờ khi ngẩng mặt lên lại nhìn thấy Trần Mặc Đông đang nhìn
mình trong gương, Lộ Nghiên coi như không thấy gì ngoảnh đi nơi khác.
Quán được chọn là một quán ăn Tứ Xuyên,
không gian rất lịch sự tao nhã, nhưng lại không mất đi sự náo nhiệt. Lộ
Nghiên rất quen quán ăn này, Thẩm Nham và cô đã từng tới đây, lần cuối
cùng ăn cơm ở đây Thẩm Nham đã gặp người quen, anh đứng dậy chào hỏi, Lộ Nghiên quay đầu thì nhìn thấy sáu bảy người con trai áo quần bảnh bao.
Khi Thẩm Nham quay lại, Lộ Nghiên hỏi thân phận của họ, Thẩm Nham chỉ
nói bốn chữ “mặt người dạ thú”, Lộ Nghiên bị anh chọc cười, cô tán dương sự nhận thức cao thâm của anh, Thẩm Nham tức giận không nói gì. Khi đó
Lộ Nghiên đã biết Thẩm Nham không phải người bình thường như cô nghĩ,
cuộc sống của anh có lẽ cũng giống như những người vừa nãy.
Lúc bắt đầu ăn cơm, tâm trí của Lộ Nghiên không tập trung, Lâm Hướng phải nhắc cô mấy lần, cô mới bắt mình bình
tĩnh lại được. Nhìn vật nhớ người không phải tác phong của cô, tuy cô
không thể hoàn toàn thoát ra khỏi cảm giác thất tình, nhưng cô hiểu rõ
tất cả đều không trở lại nữa.
Không khí dần dần sôi nổi lên, ba người
vốn đều là người Bắc Kinh, tuổi tác không khác nhau nhiều lắm, những
chuyện tán gẫu đều là chuyện vui vẻ hồi nhỏ, đa số là Lâm Hướng nói,
Trần Mặc Đông nói rất ít. Lộ Nghiên dần dần thích tính cách của Lâm
Hướng, cũng dần dần nói nhiều hơn. Cô không chủ động kết bạn, nhưng nếu
có người không chê cô lạnh lùng và ở cùng cô vài lần sẽ phát hiện cô
khô