Thiên Đường

Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324013

Bình chọn: 9.00/10/401 lượt.

ại và mấy cuộc gọi lỡ của bạn

học cùng phòng kí túc, cô sấy khô tóc rồi ngay lập tức chạy nhanh đến

hội nghị của hội học sinh, tới phòng họp mà không dám xông vào, lưỡng lự nhìn vào bên trong, số người không nhiều, mà hội nghị đã bắt đầu, Lộ

Nghiên đứng ở cửa không biết nên làm thế nào, đúng lúc ấy có một người

có vẻ lớn tuổi hơn nhìn thấy Lộ Nghiên ngoài cửa.

“Tiểu Nham.”

Tiếng gọi của người kia được đáp lại bằng hai tiếng trả lời. (Chữ “Nham” và chữ “Nghiên” đều được phát âm là “yán” nên bạn Nghiên mới hiểu lầm người ta gọi bạn ấy.) Thẩm Nham đang khai mạc dừng lại, thấp giọng trả lời “Hử?”, sau đó quay đầu nhìn người vừa cất tiếng giống mình, thật ra Lộ Nghiên cho rằng

người kia gọi cô nên trả lời, rồi mở cửa đi vào khiến mọi người ở đó đều cười khúc khích, Lộ Nghiên không biết rằng người kia chẳng qua muốn

nhắc nhở Thẩm Nham đang nói dừng lại một chút để cô có cơ hội bước vào.

Thật sự là rất mất mặt, lúc ấy Lộ Nghiên chỉ muốn có cái hố chui xuống

mà thôi.

“Bạn đến dự họp à, đội ngũ chúng ta lại

được trẻ hóa rồi.” Vẫn là người lúc nãy, về sau Lộ Nghiên mới biết người này chính là chủ tịch hội học sinh, là nghiên cứu sinh năm nhất, lần đó chỉ muốn đến góp vui, trích dẫn nguyên lời của anh ta là “Đến xem có mỹ nhân không”. Nam sinh ở đại học đều như vậy, điều này trước kia Lỗ Mạn

đã từng nói với cô rồi.

Mãi đến khi mặt bớt nóng, Lộ Nghiên mới

dám ngẩng đầu lên, lúc này trưởng ban đối ngoại đang phát biểu, Lộ

Nghiên vốn định liếc mắt xem dung mạo của người đang có giọng nói dịu

dàng kia như thế nào, không ngờ cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt

của Thẩm Nham, Lộ Nghiên lại cúi đầu xấu hổ, ngoài cảm giác xấu hổ và bẽ mặt, cô không cảm thấy gì nữa, sau này Lộ Nghiên rất muốn nhớ lại biểu

hiện của Thẩm Nham khi đó nhưng lại không nhớ được gì.

Thường là các thày cô hoặc bạn bè thân

thiết mới gọi Thẩm Nham là Tiểu Nham, anh em tốt thì gọi cậu là Nham Tử; bạn bè của Lộ Nghiên cũng gọi cô là Tiểu Nghiên, vì thế thường nghe

thấy tiếng gọi “Tiểu Nham” là thể nào cũng có hai tiếng trả lời. Mọi

người bắt đầu đem điều đó ra trêu chọc, sau này quen rồi thì một việc

đều giao cho hai người làm, đỡ gọi phiền phức, vì thế hai người dần dần

thân thiết, đấu võ mồm, tán chuyện, ăn cơm, làm việc luôn cùng nhau.

Thẩm Nham khi đó sống rất khiêm tốn vì không muốn mọi người biết gia

cảnh nhà anh, cho nên tiêu tiền, làm việc đều không khoa trương; mà tính cách Lộ Nghiên lại điềm đạm khôn khéo, nhưng luôn liều lĩnh một cách

ngu ngốc đáng yêu.

“Em làm bạn gái anh nhé?” Khi Lộ Nghiên

học năm ba, Thẩm Nham thổ lộ với cô, không ầm ĩ, không lãng mạn. Sau khi Lộ Nghiên cùng Thẩm Nham chơi bóng rổ, địa điểm là sân bóng, lúc ấy là

hơn sáu giờ, vì mỗi khi đến giờ này đài phát thanh của trường đều mở các bài hát Trung, Nhật, Hàn, Âu Mĩ, thi thoảng có xen lẫn các ca khúc

Italia, hoặc các loại vũ khúc Tây Ban Nha, Lộ Nghiên vẫn luôn cảm thấy

đài phát thành trường như một món thập cẩm.

“Hử?” Lộ Nghiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng Thẩm Nham lại nghĩ cô không nghe thấy nên lặp lại một lần nữa, Lộ

Nghiên lập tức nhào đến lòng Thẩm Nham, vòng tay ôm lấy thắt lưng, sau

đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Nham, trên mặt là nụ cười vô cùng rực rỡ: “Anh

không được hối hận đấy.”

Thẩm Nham bị hành động của cô dọa hết

hồn, nhưng nghe thấy lời của cô tâm tình bỗng tươi sáng hẳn: “Thật không biết xấu hổ!”, Thẩm Nham cười nói, sau đó nhẹ nhàng in dấu vết lên môi

cô, khuôn mặt Lộ Nghiên bỗng đỏ lên như quả cà chua, nói lắp bắp: “Anh

mới không biết xấu hổ ý.”

Từ đó hai người luôn ngọt ngào bên nhau,

Lộ Nghiên biết hoàn cảnh gia đình nhà Thẩm Nham là khi cô học năm cuối

phải đi tìm công việc thực tập. Lộ Nghiên vốn là con gái Bắc Kinh gốc,

nhưng vì Thẩm Nham cô đã ở lại thành phố S, chuyện tìm công việc của cô

không thuận lợi, cô học kiến trúc, nhưng các công ty kiến trúc lớn nhỏ ở đây đều khéo léo từ chối cô, lúc đầu cô còn có niềm tin đi tìm việc,

nhưng hi vọng vẫn xa vời mong manh như cũ, sau này cô suy nghĩ đã hiểu

rõ nguyên nhân vì sao. Khi Lộ Nghiên biết gia cảnh của Thẩm Nham chính

là lúc mẹ anh đến tìm cô, đơn giản là mong cô trở về Bắc Kinh, Thẩm Nham và cô không thích hợp, khi đó người phụ nữ ấy rất khách sáo, Lộ Nghiên

nghe chuyện, nhưng vẫn không để tâm, cô vốn không phải tiểu nha đầu chịu để người khác sai khiến. Mẹ của Thẩm Nham là một nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng của tỉnh nên chuyện cô không tìm được việc cũng chẳng có gì

là lạ, vì thế cô tìm những việc vặt khác, cuộc sống không thoải mái vì

công việc rất mệt, nhưng cô không từ bỏ mà tiếp tục tìm việc. Tuy gần

một năm vất vả nhưng cô không nhận sự giúp đỡ của Thẩm Nham, mỗi lần

Thẩm Nham đau lòng nói “Đã khiến cô vợ ngốc của anh mệt quá rồi”, Lộ

nghiên không nói gì, chỉ làm nũng trong lòng anh đòi đi ăn, vì thế quãng thời gian ấy Thẩm Nham luôn dẫn cô đi ăn.

Nhưng một tháng trước khi họ chia tay,

không biết Thẩm Nham làm sao biết được chuyện này, anh nói: “Đừng tìm

nữa, anh nuôi em, chẳng phải em không thích lừa gạt anh sao?”

“Nói thì nói vậy, em n


XtGem Forum catalog