
ng ngực, cúi đầu nói với cô: “Bọn họ đều là anh em của anh!”
Miêu Uyển kinh ngạc khi thấy đáy mắt Trần Mặc thoáng có ánh nước, mặc dù tầng nước vô cùng mỏng, nhưng đây cũng là “kỳ văn dị sự” [chuyện lạ'>, cô vươn tay ôm Trần Mặc, nói: “Em biết, em hiểu mà.”
Trần Mặc có thị lực hơn người, cho dù đoàn người của Hạ Minh Lãng mặc trang phục ngày thường cũng đã vừa nhìn liền nhận ra bọn họ ở phía xa, Phương Tiến giống như một con báo nhỏ nhanh nhẹn, linh hoạt len lỏi giữa đám người, bừng bừng khí thế chạy tới chỗ anh, Trần Mặc giang hai cánh tay ôm lấy cậu ta.
“Trần Mặc, mình nhớ cậu muốn chết!” Phương Tiến khoa trương kêu to, đôi mắt to lóe sáng. Miêu Uyển tò mò nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Trần Mặc ôm từng người anh em của mình, cuối cùng mới đến phiên Hạ Minh Lãng, đội trưởng Hạ cười hì hì ôm vai rất có phong thái rồi nhìn anh, trong lòng Trần Mặc chợt khẽ động, đứng nghiêm chào theo nghi lễ quân đội: “Đội Trưởng, ngài khỏe!”
Hạ Minh Lãng vội vàng đáp lễ, giọng thân mật xen chút oán trách: “Đùa cái gì vậy, người này là..?”
Trần Mặc cúi đầu cười, đưa tay kéo Miêu Uyển lại, đẩy cô tới trước mặt Hạ Minh Lãng: “Vợ em!”
Miêu Uyển cười ngọt ngào, vừa khéo léo vừa dễ thương, nghiêm trang cúi chào Hạ Minh Lãng, cười nói: “Đội trưởng, ngài khỏe!”
“A…ô ô, mau, đừng như vậy….” Hạ Minh Lãng khoa trương chỉ vào Miêu Uyển: “Xinh đẹp như vậy à?” Anh ghé vào tai Trần Mặc, cười cười, nhỏ giọng nói: “Cậu được lắm, tiểu tử… Trâu già gặm cỏ non à? Làm sao lừa được con gái nhà người ta thế? Chân nhân bất lộ tướng sao?”
Mặt Trần Mặc lập tức đỏ lên, sờ sờ sống mũi hỏi: “Lục Trăn đâu? Khi nào thì đến?”
“A, cậu ta còn đang ở trên trời, bay sau một chuyến.” Hạ Minh Lãng mặt không biến sắc nói.
“Này, tìm một chỗ đợi cậu ta một chút thôi.” Trần Mặc xoay người nói với các anh em.
Người tới không tính là nhiều, hơn mười người, nhưng cũng không quá ít, Trần Mặc nhớ tới một người, hỏi sao Từ Tri không tới, Hạ Minh Lãnh nói cậu ta đã đi huấn luyện rồi, Trần Mặc gật đầu một cái, vẻ mặt hơi cứng lại.
Anh biết cơ hội huấn luyện đó, anh cũng đã từng mong đợi nó, có điều, như bây giờ cũng tốt, rất tốt.
Cho dù là mặc quần áo thể thao bình thường nhất, nhưng mười người đàn ông thân hình cao lớn xốc vác đứng xúm lại một chỗ vẫn làm cho người khác chú ý, Trần Mặc dẫn bọn họ tới quán cà phê trong sân bay, tùy tiện gọi vài thứ, đồ ăn chẳng có mấy ai đụng đến, nhưng nước chanh lại uống sạch sẽ. Phương Tiến đã lâu không được gặp Trần Mặc, hưng phấn quá độ, níu lấy anh oa oa nói chuyện không ngừng, mấy người khác cũng thế, nước Bắc trời Nam, tựa như tất cả mọi người đã giữ những lời này trong bụng rất lâu rồi. Miêu Uyển cực kỳ khéo léo, không chen ngang vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ im lặng lắng nghe, Trần Mặc nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, trong lòng thầm cảm ơn cô hiểu chuyện như vậy.
Khi đang nói chuyện, Trung tá Lục Trăn tác phong nhanh nhẹn từ ngoài cửa đi vào, vì là đi du lịch, anh cũng mặc trang phục thường ngày, áo len cao cổ màu sáng, áo khoác ngoài màu bạc, quần lao động, dưới chân mang một đôi ủng quân nhân màu đen, mười phần tinh anh, mười phần nhã nhặn chất phác, vừa đẩy cửa lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, đem những thứ này đánh chết dân công uy mãnh đến răng rơi đầy đất (ngôn ngữ của Lục Trăn).
Hai mắt Miêu Uyển sáng lên, chỉ vào Lục Trăn nói: “Anh, anh… Em…hình như…đã từng gặp anh….”
Lục Trăn tươi cười rạng rỡ: “Cô gái, expresso, uống ngon tôi mới tới nữa nha.”
“Đúng rồi!” Miêu Uyển khẳng định mình không nhớ nhầm, vui vẻ nói: “Anh bây giờ trắng hơn lúc trước rất nhiều, nhìn rất trẻ… Em không nhận ra nữa rồi!”
“Vậy sao?” Lục Trăn đưa tay lên sờ sờ mặt của mình.
Hạ Minh Lãng đột nhiên nổi hứng, ghì chặt cổ Lục Trăn từ phía sau, cố làm ra vẻ hung ác uy hiếp: “Nhiều người như vậy chờ một mình cậu, còn chú trọng ngoại hình hả? Muốn chuộc lỗi thế nào đây?”
Lục Trăn bị anh ghì chặt đến nỗi lảo đảo lui lại phía sau một bước, lập tức xin tha thứ: “Phạt ba ly rượu!”
Mọi người khinh thường ồ lên giễu cợt, này mà tính là chuộc lỗi sao?
“Thôi đi, cậu, phạt cậu 30 chén cũng như không.” Hạ Minh Lãng buông tay ra, lại có hứng thú vò mái tóc ngắn của Lục Trăn rối bù cả lên.
Lục Trăn hiển nhiên cũng không ngại, vẫn cười đến cực kỳ rạng rỡ, ra sức đâm đầu vào những chiến hữu cũ rồi ân cần hỏi thăm. Trần Mặc vui mừng phát hiện lực chú ý của mọi người nháy mắt đã rời đi, anh thở phào một cái, thoát ra khỏi vòng vây của mọi người. Miêu Uyển kéo kéo tay của anh: “Đã đông đủ người rồi, để bọn họ về rồi nói chuyện tiếp?”
Trần Mặc nhỏ giọng nói: “Nhiều người, đợi lát nữa uống rượu vào, sẽ có chút ồn ào.”
“Không có chuyện gì, cùng lắm là phá nhà thôi!” Miêu Uyển đẩy mạnh anh một cái.
Theo ý Trần Mặc, vốn là anh muốn đến quán ăn, nhưng Hạ Minh Lãng lại cảm thấy anh em bọn họ khó có dịp được tụ tập, quan trọng là vui vẻ, còn thì ăn cái gì cũng được, ai mà quan tâm đến chuyện đó, ở trong quán ăn cũng hơi gò bó, không được thoải mái, Trần Mặc suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, liền gọi vài món ăn ở một tiệm cơm quen rồi nói với bọn