
h là một khuê nữ
từ khi ở trong khuê phòng, tới tân hôn, thẳng đến tờ cuối cùng của "quan
Tùy Viên thu cảnh" thì ngừng lại, vẫn luôn ở trong một nơi tên là Tùy
Viên. Xem ra Lưu thị vị thê tử đầu tiên của Tiêu Ngọc kia cũng có chút tài
nghệ.
Tên của cô ta hẳn là có một chữ
Hà, bởi vì đoạn đầu viết về tình cảnh lần đầu gặp Tiêu Ngọc tại hồ sen. Cũng
chỉ là tài tử giai nhân, thu phong ngọc lộ mà thôi. Chỉ là vị Lưu tiểu thư này
cho rằng vì cha cô ta đặt tên Hà nên đã xác định nhân duyên sau này của mình,
chính là định số thiên mệnh, khi gặp mối tình đầu thêm một phần kiều diễm lý
thú. Sau đó là đàm hôn luận gả, tình chàng ý thiếp như keo như sơn. Sau khi Lưu
viên ngoại mất, Lưu tiểu thư do hai năm không con, vì nghĩ đến con trai nối dõi
đã chủ động đưa ra chuyện nạp thiếp với Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc từ chối không
theo, Lưu tiểu thư cảm động phần tình thâm này, lại vì tự mình đề xuất ý kiến
mà tự hổ thẹn không thôi. Vừa lúc một đám lão bộc hầu hạ phụ thân trong nhà
tuổi già sức yếu liền phân phát hồi hương, những tôi tớ mới vào phủ đều do Tiêu
Ngọc làm chủ cả, xem hành động này rất có kết cấu. Lưu tiểu thư đau buồn quá
mức thỉnh thoảng cảm phong hàn, vô lực lo liệu chuyện làm ăn trong nhà, dần dần
liền giao cho Tiêu Ngọc xử lý.
Mạc Hi cười lạnh trong lòng,
Lưu tiểu thư thẳng đến khi ngọc nát hương tan đều ở trong Tùy Viên, có thể thấy
Tiêu Ngọc là ở rể Lưu gia. Xem nét chữ yếu dần này, chính là dấu hiệu của chứng
khí hư, sợ là thân mình dần dần yếu đi, hao tổn mà chết, rất có thể chính là do
chén canh hạt sen liên tục mỗi ngày với ý thể hiện chưa quên tình cũ. Trước khi
chết, tất cả chi phí hàng ngày của Lưu tiểu thư đều bị cắt xén rất nhiều, nếu
không phải cô ta xưa nay không chú ý, Lưu gia chưa bại, sao ngay cả giấy tốt
cũng không cung ứng được. Tờ cuối cùng nhắc tới cô ta vốn định thừa lúc khí sắc
còn tốt, muốn cùng Tiêu lang đi tới chốn cũ nơi lần đầu gặp gỡ một lần, phái gã
sai vặt tới cửa hàng tìm, lại lâu không thấy quay lại, chỉ phải cố nén thất
vọng tự đi vào vườn ngắm cảnh, nhớ lại khoảnh khắc xưa. Có thể thấy trước khi
Lưu tiểu thư ngọc nát hương tan đã bị quản chế hành động, ngay cả nô tài cũng
không sai sử được.
Quy tắc thứ ba của thích khách,
đám đông mới là nơi che giấu tốt nhất.
Mạc Hi dậy thật sớm, rửa mặt
chải đầu qua loa rồi đến Tụ Nhàn Lâu phố đối diện, chọn vị trí náo nhiệt gần
cửa sổ lầu trên, gọi một chén cháo tấm cá, hai cái bánh bao nấm măng, một đĩa
thịt bò tương, liền ngồi ngắm cảnh. Làm nghề của bọn họ không so được với những
tay súng bắn tỉa hiện đại, thời đại vũ khí lạnh, muốn thuận lợi chỉ có thể dựa
vào chạm trán cự li gần. Điều này nghĩa là không thể để kẻ khác quan sát được
mình, chỉ có mình quan sát từ một góc. Nào biết rời xa đám đông mới là dễ gây
chú ý nhất.
"Nghe nói Tiêu gia lại sắp
đón dâu rồi, tiểu lang Tiêu gia còn trẻ tuổi, liên tục mất đi hai vị phu nhân,
một vị Lưu thị trước kia tốt xấu cũng qua hai năm, mà vị Vương thị này vừa mới
thành hôn không quá ba tháng liền bị bọn cướp làm hại, thật quá đáng
thương." Tòa trà lâu này lấy tên thật chuẩn xác, những người đến đây quả
thật đều là những kẻ rảnh rỗi. Người vừa nói là một ông lão xách lồng chim, râu
tóc bạc trắng nhưng vẫn khỏe mạnh mười phần.
"Còn có vương pháp hay
không đây, vị tiểu nương tử Vương thị kia bị chết thật oan uổng, bọn giặc kia
trộm cướp không thành, lại đụng phải cô ta."
"Thanh danh khắc thê của
Tiêu gia đã truyền đi, Tiêu tiểu lang muốn kết hôn cũng không dễ dàng a."
"Sợ gì chứ, trước kia Lưu
gia là cự phú, tất cả đều thuộc về Tiêu gia rồi. Còn sợ không lấy được con gái
nhà lành sao?"
"Nhưng hiện nay, cải huyền
dịch trương (thay đổi người thì mọi việc cũng thay đổi), Tiêu Ngọc nhân mạch dù
sao cũng kém so với Lưu gia kinh doanh lúc trước, nhìn tình cảnh đã không còn
lớn như trước nữa."
"Nghe nói trước đây, Lưu
lão gia là môn khách của thất hoàng tử, là Hoàng thương, một chữ Hoàng này,
đương nhiên là tài nguyên quảng tiến a."
"Các ông thì biết cái gì,
Tiêu tiểu lang mấy ngày trước mới xuất ra một phần lương thực, khoảng số
này..." Người nọ giơ tay, mọi người thổn thức mà cứng lưỡi.
Mạc Hi vừa nghe nói chuyện vừa
ăn sáng, suy nghĩ đến bản chép tay bìa lam kia.
Mấy ngày nay, chân bà mối Tiền
chạy đến sắp gãy rồi, ở Tiền Đường này phàm là những cô nương chưa lấy chồng bà
đều đi đến mấy lần, cửa nhà Tiêu gia sắp bị bà ta đạp hỏng rồi. Nhưng lại chẳng
hề có tin tốt nào cả. Tiêu gia tuy là cự phú, nhưng hai chữ thương nhân này,
phàm là những hộ có chút thư hương sẽ không dễ dàng kết thân, huống chi Tiêu
Ngọc lại có tiếng khắc vợ.
Chỉ có hôm nay bà mối Tiền khẽ
hát một điệu dân ca, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, trên khuôn mặt trắng
như bột mì kia mồ hôi nhễ nhại, bà ta cũng chẳng thèm lau mà đi thẳng tới Tiêu
gia.
"Ngài không biết đâu, vị
Trần tiểu thư này vừa theo gia đình từ kinh thành đến, tổ tiên Trần gia đã từng
làm đại quan trong kinh đó, nay cả nhà cũng không còn đàn ông, nữ quyến toàn
gia mới về quê là Tiền Đường này