
Một trạch viện tư gia ở Giang
Nam.
Đúng là lúc hoa sen chớm nở,
Mạc Hi ngồi trong đình nghỉ mát giữa hồ, nhìn cảnh từng giọt ngọc lớn ngọc nhỏ
rơi vào trong khay ngọc, tâm tình thật sung sướng. Tay phải khẽ nhặt một khối
bánh hoa mai, tinh tế nhai, lại nhấp một ngụm trà xuân, chợt cảm thấy răng môi
lưu hương, không khỏi thầm khen một hồi.
Nhanh chóng lật giở quyển thư
mục, cũng chỉ là một ít nghiệp vụ gà gáy chó sủa, hàm lượng kĩ thuật thấp, thù
lao còn chưa đủ cho nàng đi Cúc Thủy Các uống một chút rượu, không chút hứng
thú quăng đi. Gió mát phất qua, cuốn sổ kia soạt soạt động, lật tới một tờ có
ký hiệu lá phong thì dừng lại, "Tiêu Ngọc, người Tiền Đường, phú hộ, hai
mươi tuổi, khắc thê..." Góc bên phải có vẽ năm đồng tiền. Mạc Hi cười hì
hì, kẻ này tuổi còn trẻ mà cũng có giá ghê. Đọc thầm qua hai lượt, xé ra một
vài tờ, thả phần còn lại vào bếp đun nước, trong khoảnh khắc liền cháy thành
tro bụi.
Nàng nhẹ nhàng tung mình nhảy
vọt một cái liền đứng vững trên con thuyền nhỏ, thuyền kia cũng không cần người
chèo, giống như mũi tên lao về phía bờ.
Tiền Đường.
Mạc Hi một đường xuôi theo dòng
sông đi xuống, thưởng thức phong cảnh ven đường.
Đảo mắt đã qua chừng mười ngày,
hưởng thụ một chuyến du lịch công phí, sau khi lên bờ nàng không trì hoãn nữa,
đi thẳng đến hiệu cầm đồ Hoành Nguyên.
Quy tắc thứ nhất của thích
khách: Khách hàng là hoàng đế lão tử.
Mạc Hi âm thầm ngẫm nghĩ, dựa
theo thứ hạng ba mươi sáu của mình trong tổ chức, khi đến lượt mình chọn án tử,
tiền thù lao Phong Diệp cấp hẳn đã không còn mấy. Vốn là, mọi người đều làm
nghề lưỡi đao liếm máu, chuyên giết người chứ không phải tế thế cứu người, mà
đi chọn những chứng bệnh khó xử lý, thù lao mới là quan trọng nhất. Hơn nữa,
phương châm kinh doanh của tổ chức này tựa như công ty cho thuê xe, tất cả mọi
người đều lấy phần trăm, ai còn không chọn quả hồng mềm giá cao hơn để chém
trước. Giải quyết một nho thương như vậy, chẳng khác gì cắt một quả dưa hấu.
Mấu chốt ở chỗ phía cuối trang có một dòng chú giải "Trước khi chết phải
ngày đêm sợ hãi". Giết người chẳng qua là ấn đầu, giơ đao chém xuống, thế
là xong chuyện. Có vẻ vị khách hàng này với con tin có mối thù sâu oán nặng.
Được, Mạc Hi quyết định làm người tốt một lần, giúp khách hàng giải quyết
chướng ngại tâm lý, tiêu tan nghiệp chướng.
Mạc Hi lấy một tờ giấy nhăn
nhúm từ trong ngực ra, đưa cho chủ quán, không phải nàng không tôn trọng giấy
tờ làm công, sự thật là cất giấu trong người không tránh khỏi bị mồ hôi thấm
ướt. Tiểu nhị kia liếc mắt một cái, xoay người đi ra sau mành, chỉ chốc lát sau
cầm một quyển sổ bìa lam ra. Mạc Hi tiếp nhận nhìn qua, trên bìa có một dòng
chữ tiểu triện, "Tùy Viên bút ký", xác nhận là viết từ tay nữ giới. Vẫn
nhét vào trong ngực, lảo đảo đi ra ngoài. Tiểu nhị ban nãy hẳn cũng luyện võ
công, nhìn đôi tay kia, ít nhất đã luyện qua tiểu cầm nã. Không khỏi cảm thán,
tổ chức nay cũng phát triển hướng tập đoàn hóa rồi, ngành nghề bao gồm cả tửu
lâu, cửa hàng, thanh lâu, hiệu cầm đồ. Đại đương gia quả là kỳ tài ngút trời.
Mạc Hi suy nghĩ có nên tham dự cổ phần hay không đây, làm một đối tác thế chấp.
Bóc lột kẻ khác so với bị bóc lột mạnh hơn nhiều. Tư bản chủ nghĩa không thể
hận, chỉ cần mình có tư bản.
Giờ đã là hoàng hôn, phần lớn
tiểu thương trên đường đang thu quán chuẩn bị về. Mạc Hi từ xa đã nhìn thấy
biển hiệu khách sạn "Duyệt An". Nhất thời lại suy nghĩ một vấn đề đã
suy tư hơn ngàn lần, nàng rốt cuộc là xuyên đến tác phẩm võ hiệp của vị tác giả
vô danh nào viết ra đây, từ hồi trung học cơ sở đã đọc hết Kim Dung, Cổ Long,
Lương Vũ Sinh, đương nhiên hiểu rõ từ khi mình xuất đạo đến nay, những người đã
gặp không phải xuất thân từ những danh môn đó, nhưng nhìn lại bảng hiệu trước
mắt, lại không thể nghĩ như vậy.
Quy tắc thứ hai của thích
khách, duy trì khiêm tốn chân chính.
Thích khách không phải ngôi
sao, bị người nhớ kĩ đặc trưng, sẽ khiến mọi việc không sạch gọn, đó không còn
là chuyện bộ khoái Lục Phiến Môn truy bắt nữa, mà là nội bộ tổ chức giảo sát.
Không ai lại nguyện ý vì sự ngu xuẩn của kẻ khác mà liên lụy đến bản thân. Sống
sót cao hơn tất cả.
Mạc Hi ăn mặc bình thường đến
không thể bình thường hơn. Áo dài màu nâu xanh, không quá cũ, vì trường kỳ dầm
mưa dãi nắng, nên khuôn mặt cũng không trắng nhợt nhạt như các cô gái đương
thời theo đuổi. Nàng vốn không có mấy phần tư sắc, hành vi lại không có chút nữ
tính, dù cho thân hình so với nam giới cường tráng có vẻ yếu đuối hơn, nhưng ở
Tiền Đường này văn nhân rất nhiều, nàng giả làm nam nhân cũng không có gì bất
ngờ.
Chờ tiểu nhị đưa nước trà bánh
ngọt tới, Mạc Hi đóng cửa lại, bắt đầu nghiên cứu bản Tùy Viên bút ký kia.
Tập sách đó không dài, nửa phần
trước đóng từ giấy hoa đào của Bích Lạc Hiên, nhìn hình thức hẳn là sản phẩm
của ba năm trước, phần sau dùng giấy trắng bình thường. Nét chữ lúc đầu xinh
xắn dần dần trở nên yếu đuối vô lực.
Tổng thể mà nói đây là một bản
tập hợp tản văn trữ tình trần thuật khuê oán. Chủ nhân tập sác