
cỏ ngây ngốc nhìn bầu trời, khóe
miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, trong đầu không ngừng hồi tưởng từng
cảnh từng cảnh cùng Tăng Tĩnh Ngữ đi chung với nhau, những thời gian
ngọt ngào kia, những thứ ôm hôn nhiệt tình kia, còn có mới vừa rồi câu
nói kia thấm vào tận xương tủy "Anh yêu à" , mặc dù anh không nói ra,
nhưng mỗi lần nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói thế anh cũng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, trong lòng đặc biệt thoải mái, giống như chỉ cần vừa nghe đến cô
ấy là nhẹ nhàng tự luyến âm thanh, tất cả mệt mỏi cũng có thể biến mất
trong nháy mắt một loại, cuộc sống tràn đầy tốt đẹp cùng hi vọng.
Thật tốt chờ tiếp hai năm sau, cô tốt nghiệp điều tới căn cứ là bọn họ có thể ở cùng nhau.
2
Khi tâm tình tốt thì sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh,
giống như phi thuyền vũ trụ, vèo một cái đi mấy ngàn mét, giống như mới
một cái nháy mắt, đã đến ngày nghỉ.
Trước khi đi Thiệu Tuấn gọi
điện thoại cho Tăng Tĩnh Ngữ, nói cho cô biết thời gian trở về cụ thể là lúc nào, kéo dài được bao lâu, thật ra thì anh cũng không muốn Tăng
Tĩnh Ngữ tới đón, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ cũng rất kiên định, nói nhất định
phải đi đón anh, hơn nữa phải đi sớm xếp hàng, muốn cướp vị trí đầu
tiên, để cho Thiệu Tuấn vừa ra tới là có thể nhìn thấy cô.
Lần
này, Thiệu Tuấn kịch liệt phản đối. Trước không nói xếp hàng vốn rất
gian nan, hơn nữa trời rất lạnh, làm như vậy rất tội, anh thực xót xa,
không đành lòng để Tăng Tĩnh Ngữ chịu khổ, vì vậy, anh vô cùng chân
thành mà nói: "Tĩnh Ngữ, thời tiết lắm, em đừng tới đón anh, đến trạm
anh lập tức gọi điện thoại cho em."
Nhưng giọng điệu Tằng Tĩnh
cũng rất kiên quyết, "Không được em nhất định muốn đi đón anh, chúng ta
đã lâu không gặp nhau như vậy, chẳng lẽ anh muốn gặp em sớm một chút
hay sao?"
". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
." Đầu kia, Thiệu Tuấn trầm mặc. Anh đã hơn nửa năm không có thấy cô,
làm sao có thể không muốn. Mấy ngày nay anh luôn mơ về cô, đặc biệt là
càng gần ngày trở lại, anh hầu như ngày nào cũng nằm mơ thấy cô.
Anh nằm mơ thấy cô cười, khuôn mặt rực rỡ, động tác tự nhiên giống như cô
vợ nhỏ chờ đợi chồng về nhà, tay kéo kéo cánh tay của anh nũng nịu nói:
"Làm sao bây giờ anh mới trở về nhà, em đợi anh rất lâu rất lâu rồi."
Có thể tưởng tượng như thế, anh không đành lòng để cho cô đứng trong gió
lạnh ở cửa ra vào run lẩy bẩy chờ anh, anh nghĩ tiếp tục phản bác, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ bá đạo hơn, há mồm một chữ "Không." Còn chưa có phát ra,
Tăng Tĩnh Ngữ liền cắt đứt lời anh nói, bỏ lại một câu một câu "Em đã
quyết định, cứ như vậy đi." Liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thiệu
Tuấn ba giờ bốn mươi chiều đến trạm xe lửa, Tăng Tĩnh Ngữ mới ăn xong
cơm trưa liền như ngựa không ngừng vó ( ý nói là chạy dii đón người ta
nhanh như ngựa đó) đánh hướng trạm xe lửa đuổi tới. Trước khi ra cửa gửi một tin nhắn cho Thiệu Tuấn nói cho anh biết mình đã xuất phát, nhà cô
cũng gần thành phố Y, ngồi xe nhiều nhất mất nửa tiếng đi đường, đại
khái khoảng hai giờ sau xe tới, vừa nghĩ rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy
Thiệu Tuấn, cô đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn, khi xuất phát thậm chí còn
ngâm nga một bài.
Trên xe lửa, sắc mặt Thiệu Tuấn nặng nề, nhìn
chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, từng hàng từng hàng cây đã rụng hết
lá, bầu trời cũng lặn xuống rất nhanh, phản chiếu những tia sáng lẻ loi, Thiệu Tuấn cảm thấy mỗi một phút sao lại trôi qua gian nan thế kia.
Cũng không biết Tăng Tĩnh Ngữ hiện tại đến nơi chưa, có mang dù hay
không, mặc quần áo đủ dày không. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vào giờ cao điểm, khắp nơi ở trạm xe lửa đều là cảnh người người xách hành lý đi về cùng người nhà. Nhiệt độ dưới 10 độ C,
hơi thở thở ra toàn bộ hóa thành sương mù. Tăng Tĩnh Ngữ đang nhón chân lên, hai tay chống ở cửa kiếng đưa cổ dài ra, không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Tổng cộng có mười hai cửa lên xuống, bên trong chật ních
rồi, Tăng Tĩnh Ngữ mắt thấy nhìn đến Thiệu Tuấn mặc quân trang xanh lá ở bên trong, giống như là phản xạ có điều kiện gọi một câu: "Thiệu Tuấn,
em ở đây này."
Mặc dù âm thanh Tăng
Tĩnh Ngữ khá lớn, nhưng cách thủy tinh, hơn nữa bên trong vốn là huyên
náo, cho nên Thiệu Tuấn căn bản là không thể nghe được cô gào thét, vậy
mà, nhưng vào lúc này, trong cửa Thiệu Tuấn đột nhiên xoay đầu lại,
giống như tâm ý tương thông với nhau, tầm mắt lại vừa vặn rơi vào chỗ
cửa kính, nơi Tăng Tĩnh Ngữ đang đứng.
Sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ là
đám người, nhìn ra được, cô một chút không gian cũng không có, nhưng
trên mặt của cô lại cười rực rỡ khác thường, mặc dù không nghe được cô
nói cái gì, nhưng có thể từ trên môi nhìn ra cô đang gọi "Thiệu Tuấn."
Một khắc kia, Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, dường như
ngay cả nhiệt độ không khí cũng lập tức lên cao, anh cứ như vậy thẳng
tắp nhìn cô, khóe miệng chứa đựng một tia cười yếu ớt, thân thể theo
chật chội sóng người cơ giới đi về phía trước.
Rốt cuộc gặp được
sao? Anh thậm chí có loại cảm giác không quá chân thật, cho đến ra đứng ở cửa, Tăng Tĩnh Ngữ