
hỏa tính thuộc dương. Chỉ cần chùng ta phá trận khi nó đang mang
tính hỏa là được thôi…
- Đó là lý do huynh có ý đợi
qua giờ giờ ngọ…là muốn dùng sức nóng của mặt trời cho thạch trận hấp
thu chuyển tử hàn tính sang hỏa tính ?
- Nàng nói thử xem ? Thương Vũ nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười của hắn, làm Tử Linh ngơ ngẩn cả người.
- Huynh là tình đến dùng đầm nước này phá trận ? Nhưng dùng đến thủy phá
hỏa trận huynh phải hội tụ hỏa về, chúng ta lấy gì tụ hỏa…..
- nàng nói xem…Hắn lại mỉm cười như không có việc gì lớn….
- Không được…quá nguy hiểm sẽ mất mạng….Tử Linh hiểu ra ý của hắn hoảng
sợ kêu gào to nhưng đã không còn kịp, hắn đã đẩy nàng vào đầm nước. Còn
bản thân thì áp sát thân mình vào tảng đá nóng đến phát bỏng ở phía cạnh đầm….Trận pháp khẽ xoay chuyển…chỉ thoáng chốc Thương Vũ bị những thạch trận kia nuốt gọn vào trận.
Tử Linh đứng đó trong
bàng hoàng, lệ rơi đầy trên khuôn mặt nàng. Hắn vì sao chưa bàn kỹ với
nàng đã tự ý hành động. Nói là cùng phá trận, thế nhưng vì sao chỉ một
mình tự quyết. Nếu như…nếu như hắn không ra được khỏi đó… Nếu….Lệ bất
giác lại tuôn rơi, không hắn nhất định sẽ không sao sẽ không có gì….hắn
sẽ không chết….Chỉ một lúc sau thế trận bắt đầu xoay tròn. Tử Linh vừa
hất nước trong đầm lên những phiếm đá trong thạch trận, vừa cố tìm kiếm
hình bóng quen trong đám thạch nóng đang bốc khói kia. Đến khi phiếm đá
cuối cùng bốc hơi rơi xuống mở ra trận pháp. Tử Linh cũng nhìn thấy
Thương Vũ nằm bất động trên đất, quần áo cháy xém, thân thể bỏng nặng
đến mức, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Hắn nằm
trên đất hơi thở mong manh suy yếu, các vết bỏng kia còn bị nước đầm làm nhiễm bẩn, khiến chúng càng tệ hơn. Có vẻ như hắn đã bị vấy bẩn nước
đầm ngay từ lúc đầu. Sở dĩ Tử Linh không thấy được, vì bị thạch trận
che mắt nàng. Thế nên những vết bỏng bị nhiễm bẩn kia bắt đầu sưng lên,
thật đáng sợ.
Nhìn thân thể đầy thương tích, cùng
những vết bỏng của hắn….lệ nàng lại rơi…sao hắn lại ngu ngốc như vậy…vì
sao lại đẩy mình vào nguy hiểm như thế….Nhưng nước mắt nàng rơi không
chỉ vì đau lòng mà còn bởi vì vui mừng…Mừng vì hắn vẫn còn hơi thở cho
dù mong manh, mừng vì hắn đã cố sống ra khỏi thạch trận cùng nàng. Dù rất muốn trở lại
miếu, nhưng Tử Linh không thể bỏ mặc Thương Vũ ở lại nơi này chờ chết.
Nói cho cùng thì hắn cũng xem như cứu nàng ra khỏi trận. Tử Linh nàng
không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, thế nên dù biết sẽ đem phiền phức đến
cho mình.
Thát Tử Linh cũng buộc hắn vào hai khúc
cây khô, kéo về phía sau Tướng quân phủ. Dĩ nhiên không phải đi cửa sau
mà đến đó, nói gì thì nói ở phủ tướng quân cửa sau cũng có lính gác.
Nàng đường đường đi ra cửa chính dâng hương, nay sao có thể len lút trở
về từ cửa sau. Sở dĩ kéo ra phía sau phủ tướng quân, vì ở đó có một cái
lỗ chó, nơi mà nàng hay dùng để trốn ra phủ, học trộm trận pháp. Theo
đường cũ nàng thuận lợi đưa hắn về phòng của mình. Vừa vào trong phòng
Tử Linh gặp Tiểu Ngọc, chẳng biết nha đầu kia dùng cách gì mà có thể
thoát khỏi mọi người trở về phủ an toàn.
Nhưng hiện nay nàng đâu còn tâm trạng mà nghĩ đến việc đó nữa. Hiện giờ điều nàng bận tâm chính là sinh mạng của hắn.
- Tiểu thư…sao cô về trễ vậy…cô làm em lo chết được . Người này…người này là ai…vì sao lại đem về đây…. ??Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy tiểu thư nhà
mình thì hớn hở chạy lại, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện ra một nam
nhân lạ bị thương, được tiểu thư kéo về.
- Tiểu
Ngọc…em có thể khoan hỏi, lại đây phụ ta kéo hắn vào trong phòng hay
không…. ?Vừa mệt vừa bực mình Tử linh thở hổn hển trả lời nàng.
Hai chủ tớ cùng nhau kéo Thương Vũ vào phòng đặt hắn lên giường bên trong
phòng. Căn phòng khá đơn giản nhưng gọn gàng, gian ngoài có một cái kệ
dựa sát tường chứa dầy sách, một chiếc bàn nhỏ đặt thư áng, gian phía
trong khá nhỏ, chỉ kê vừa chiếc giường.
- Đi mời đại phu…nhớ phải thật cẩn thận kẻo cha nương ta biết….Tử Linh quay sang phân phó Tiểu Ngọc.
- Tiểu thư….việc này…để nam nhân lại khuê phòng thanh danh sẽ bị hủy
hoại….lão gia mà biết, sẽ giết nô tỳ mất….không thể được đâu….Tiểu Ngọc ở một bên kêu lên
- Ta không thể lo nhiều như thế…em
đi nhanh lên…thương thế hắn rất nặng, trước mắt phải giữ được mạng cho
hắn đã...những việc khác tính sau đi….
Một lúc sau lão quân y cũng được bí mật đưa đến, lão gạt mồ hôi trên trán sau khi chẩn bệnh :
- Tiểu thư, ta thực không có cách nào bảo đảm được mệnh cho hắn…chỉ có
thể làm hết sức mình thôi….sống được hay không còn xem vào vận mệnh của
hắn. nói rồi lão ngồi xuống băng bó vết thương cho kẻ trên giường viết
ra một đơn thuốc rồi vội vã ra về.
Tại cổng sau của
phủ tướng quân, lão quân y đang báo lại những gì lão biết cho một nam
nhân đứng tuổi. Nam nhân kia chỉ khẽ gật đầu cho phép lão rời đi, rồi
như một bóng ma, hắn lắc người một cái, xuất hiện trong phòng của Đại
tiểu thư tướng quân phủ. Nhìn thanh niên nắm trên giường, đôi mày hắn
khẽ nhíu lại.
- Là tiểu tử này ? Vẻ mặt hắn có chút
kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền trấn định lại. Lấy ra một lọ hộ mệnh
đơn trân