Thê Tử Bỏ Trốn

Thê Tử Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321763

Bình chọn: 7.5.00/10/176 lượt.

quý, nhét dược vào miệng tiểu tử kia. Sau khi xác định tên kia đã nuốt xuống, hắn mới lặng lẽ rời đi. Khi đến, khi đi không lưu lại

dấu vết gì, cứ như hắn chưa từng xuất hiện trong căn phòng đó.

Mặt trời chiếu những ta nắng chói chang theo khe cửa sổ chui vào phòng.

Trên chiếc giường nhỏ Thương Vũ lặng lẽ mở mắt. Hắn đưa mắt nhìn căn

phòng xa lạ, lại nhìn xuống tiểu cô nương đang ngồi ngủ gục bên cạnh

hắn.

Thực ra với hắn, thương tích kia không quá

nghiêm trọng. Nhiều năm đi lại trên giang hồ, đối mặt với sinh tử là

việc hắn thường xuyên gặp phải. Có những thời khác hắn đứng trước tử môn quan còn gần hơn so với hôm qua. Chiều qua dù nàng có bỏ mặc hắn lại

cánh rừng đó, hắn vẫn không việc gì. Bởi hắn tự phong bế cơ thể lại để

chữa thương nên hơi giống kẻ đang hấp hối.

Nàng dùng đôi tay nhỏ bé, kéo hắn từ trên núi về Tướng quân phủ có bao nhiêu vất

vả, hắn đều biết cả. Hắn chỉ không thể cử động thân mình, nhưng ý thức

hắn thì biết rõ hết thảy mọi thứ đang diễn ra. Tiểu cô nương kia gọi

nàng là tiểu thư, thì ra nàng chính là con gái của tướng quân Trầm

Thiên. Nhưng Trầm tướng quân có đến hai nhi nữ, nàng là Hiểu Nguyệt Phù

hay Trầm Nhã Nhi. Thương Vũ đưa tay điểm huyệt ngủ Tử Linh rồi đưa mắt

nhìn thuộc hạ đang quỳ gối phía dưới kia nhận mệnh của hắn.

- Trở về nói lại với phụ thân ta…hôn sự với nhà Trầm tướng quân ta sẽ không phản đối nữa

Kẻ kia chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi. Đến lúc này hắn mới đưa

tay giải huyệt ngủ cho tiểu cô nương bên cạnh. Cựa mình một cái, nàng mơ màng mở mắt, thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng khiến nàng hết sức ngượng ngùng. Nàng cư nhiên ngủ quên, còn ngủ ngon lành trước mặt hắn, không

biết nàng có ngáy hay không nữa….

- Ta…ta…không có ngáy chứ ? Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi hắn.

- Có, còn chảy nước miếng nữa….Thương vũ buồn cười nói, một tiểu thư tướng phủ như nàng quả là rất dễ thương.

- Ta…ta…mặt nàng đỏ lừ, hơi thở đứt quãng khó khăn,sắc mặt tái nhợt khiến Thương Vũ đang cười nhạo cũng sợ hãi.

- Nàng không sao chứ ? Hắn lo lắng cầm tay nàng lên bắt mạch. Mạch tượng suy yếu mỏng manh khiến hắn hoảng sợ.

- Là bệnh cũ…Nàng mỉm cười trấn an hắn… Viên thuốc giả bệnh chết tiệt này mỗi khi uống nó cơ thể nàng luôn trong tình trạng chỉ còn nửa cái

mạng….

- Hôm qua còn khỏe như vậy…Hắn vừa nói vừa truyền chân khí sang người nàng khiến Nguyệt Phù cảm thấy dễ chịu hơn.

- Huynh vừa bị thương, lại hao tổn chân khí vì ta thật sự không hay

đâu…căn bệnh này theo ta lâu rồi…thỉnh thoảng củng có đôi khi khỏe lai

nhưng chỉ thỉnh thảng thôi…Nàng mỉm cười giải thích, mong rằng hắn sẽ

tin vào giải thích này của nàng.

- Con là nữ tử chưa chồng mà sáng sớm ra lại ngồi trên cùng một chiếc giường với một nam nhân xa lạ

mới thực sự là chuyện không hay đó. Vừa vào phòng Trầm Thiên nghiêm mặt

nói tỏ ra hết sức tức giận Thương Vũ cúi xuống

nhìn tình trạng quần áo hắn vì băng bó mà không chút chỉnh tề nào định

mở miệng thì bị Trầm Thiên cướp lời. Lão không để hắn có cơ hội mỏ miệng giải thích gì.

- Không cần viện bất cứ lý do gì. Ngươi chỉ cần trả lời ta có phụ trách với nữ nhi nhà ta hay không thôi.

- Cha, hắn thật ra hắn….không phải do lỗi của hắn….Nguyệt Phù ở một bên

lúng túng không biết phải nói gì, Nàng phải giả thích thế nào đây…nói rõ ra đồng nghĩa với bại lộ thân phận nàng….Nhưng không nói ra hắn sẽ bị

Trầm Tướng quân, phụ thân hiện tại của thân phận này làm khó.

- Ồ vậy mọi việc đều do con gây ra sao ? Vậy cũng không sao, vậy con tốt

hơn hết nên chuẩn bị im lặng mà lên kiệu hoa của mình thôi.

- Cha ép huynh ấy lấy con sao ? không thể được…huynh ấy không làm gì

sai…Nguyệt Phù Hoảng sợ trợn tròn mắt nói. Nàng dù thế thân sống tại

đây, có thể làm bộ quên thân phận thật của bản thân. Làm bộ sống thế

Nguyệt Phù nhưng sao có thể gả thay nàng ấy….sau này phải đổi lại thì

phải thế nào…

- Phu quân của con dĩ nhiên phải là hôn phu được hỉ phúc di hôn với con rồi. Ta có nói bắt hắn chịu trách nhiệm lấy con đâu ? Trần Thiên nhíu mày nhìn Nguyệt Phù thở hổn hển vì tức giận

nói. Ngồi một bên nãy giờ Thương Vũ mới lên tiếng….

- Ta

sẽ chịu trách nhiệm….Ta đã nghỉ lại trong phòng vị cô nương đây, nếu gả

nàng cho hôn phu chỉ phúc vi hôn để họ biết việc này….sẽ có

chuyện….Thương Vũ vội vàng lên tiếng ….

Dù hắn biết bản

thân mình có hôn ước với Trầm gia, nhưng hôn thê của hắn là ai trong hai vị tiểu thư của tướng phủ hắn lại không nắm rõ. Hắn chỉ lờ mờ biết được cả hai vị tiểu thư tướng phủ đều được định sẵn hôn ước. Lần này đến

tướng phủ vốn định từ hôn, nhưng trên đường gặp phải nàng khiến hắn đổi

ý. Hắn không rõ, nàng là đại tiểu thư Hiểu Nguyệt Phù hay nhị tiểu thư

Trầm Nhã Nhi. Nếu hôn thê của hắn không phải là nàng mà là tỷ muội của

nàng thì thật thảm.

Tử Linh giật mình, nàng không phải

thích hắn rồi chứ ?Sao lại sợ hắn lấy Nguyệt Phù muội muội cơ chứ ? Nàng và hắn chỉ gặp nhau có một lần. À hai lần….mà cũng không hẳn hai lần….

Suốt đêm qua nàng đã thức cùng hắn suốt đêm. Vì hắn mà thay thuốc, vì

hắn mà lo lắng.

Được rồi, nàng thừa nhậ


XtGem Forum catalog