
ng Kim long trên hắc bào mà người ta đặt làm. Hai năm dưỡng bệnh tại biệt viện này, Nguyệt phù cảm thấy nhàm chán,
cũng vì thế nàng mà nàng lại tìm đến với thú vui thêu thùa của lúc
trước.
Cũng vì thêu quá nhiều, mà mỗi thứ nàng thêu đều
rất tinh xảo đẹp mắt, nên nha hoàn cận thân của nàng mới nảy ra ý đem
chúng bán ra ngoài. Lúc đầu nàng ta chỉ lén bán đi…sau đó bị nàng phát
hiện, nàng cũng chẳng trách nàng ta mà còn nhận đơn đặt hàng của người
ta. Tiền thu được nàng đều dùng vào từ thiện, thỉnh thoảng nàng hay ra
phố mua bánh, mua cháo cho tụi trẻ lang thang trong thành.
Dạo gần đây có một khách hàng thích những thứ do nàng thêu. Người này có vẻ là người giàu có, hắn thường đưa trang phục, quần áo đến đặt nàng thêu
những họa tiết trên đó. Những thứ hắn đưa đến toàn là tơ lụa thượng hạng mà chỉ có người quyền quý mới có thể dùng được. Có người thưởng thức
tài nghệ của mình Nguyệt phù rất vui, thế nhưng hai tháng trước người đó lại sai người đem đến một bộ hắc bào, muốn nàng thêu lên đó là Kim
long….Ai có thể mặc y phục có thêu rồng kia chứ…chỉ có người trong hoàng tộc mới được phép mặc y phục có thêu rồng….Nhưng trên y phục thêu toàn
bộ con rồng thì chỉ có thể là người đứng đầu một đất nước….
- Tiểu thư….cô đã thêu xong rồi sao ?? chà thật đẹp quá…Tiểu Mỹ nhìn Hắc bào trong tay Nguyệt Phù trầm trồ thán phục.
Nhìn chiếc áo trên tay mình Nguyệt Phù thở dài…lần này nàng gặp phiền phức to rồi…
- Tiểu Mỹ…em là Ám vệ phải không… ??? Nguyệt Phù nhẹ nhàng hỏi. Nàng dù
võ công không cao nhưng có thể nhìn ra Tiểu Mỹ này có thân thủ không
tồi.
- Dạ tiểu thư…Tiểu Mỹ cúi đầu nhận mệnh. Phu nhân và lão gia có dặn, khi tiểu thư vạch trần thân phận thật của nàng cũng là
lúc nàng ấy cần đến nàng làm nhiệm vụ quan trọng.
- Em
sắp xếp cho người đến báo với Mĩ Linh Các, Hắc bào kia ta thêu hỏng mất
rồi….nói với họ, từ nay ta sẽ không nhận thêu bất cứ thứ gì nữa…ta không cần biết em dùng cách gì….phải xóa cho bằngđược mọi dấu vết về ta….đừng để người ta tìm ra rõ chưa hả…
- Dạ rõ….Khom mình nhận mệnh Tiểu Mỹ rời khỏi thực thi nhiệm vụ…. Dự Tấn Ninh ngồi ngẩn
ra trong gian phòng thượng hạng của khách điếm nhỏ gần biên giới Thổ
quốc và Siêm quốc. Có phải vì hắn quá đường đột khi muốn nàng thêu hắc
bào, nên nàng mới trốn như vậy. Nói thì ra cũng thật kỳ lạ, vì sao hắn
lại ngưỡng mộ một vị cô nương mà đến dung nhan nàng ra sao hắn cũng chưa từng biết đến. Chỉ là một bức tranh thêu phong cảnh được thần tử dâng
lên, hắn mang lòng mến mộ tài hoa và khí chất của người thêu tranh. Rồi tất cả những vật dụng của hắn đều được đem đến nhờ nàng thêu hoa văn
trên đó. Ngưỡng mộ nàng khiến hắn vài lần lén sang Thổ quốc để tìm gặp.
Thế nhưng đến được Thổ quốc cũng chẳng thể gặp được người. Nàng cứ như biến mất hẳn trên thế gian này. Nếu như những vật dụng nàng từng thêu cho
hắn không còn đây, nếu bức tranh thủy mặc không còn đây, có lẽ hắn sẽ
nghĩ rằng hắn chỉ đang nằm mộng.
- Chủ tử….có một việc….
- Nói…Dự Tấn Ninh lên tiếng phá vỡ do dự của thuộc hạ.
- Hai ngày trước ta gặp một tiểu khất cái…thằng nhỏ mang đôi hài thêu hoa mà mẫu hoa…họa tiết giống hệt hài đã thêu cho chủ tử….ta theo dõi thằng nhóc…phát hiện có một vị cô nương thường đến thăm nó mỗi lần đến đếu
đem rất nhiều thức ăn, áo và vài thứ khác…
- Nàng hiện đang ở đâu…. ??? Tấn Ninh kích động hỏi…
- Thần không thể theo dõi được nơi nàng ấy ở….vì người đi cùng nàng võ
công rất giỏi….Nhưng thần biết…hôm nay nàng ấy sẽ lại đến thăm tiểu khất cái kia….
- Vậy chúng ta đi thôi….Hắn trở nên hưng phấn lôi thuộc hạ ra cửa….Kẻ kia nhìn niềm vui đã quá lâu không thấy trên khuôn
mặt chủ tử mà có chút do dự…chủ nhân liệu có thất vọng không khi gặp
nàng…..
Quanh co qua vài con nhẻm nhỏ, ruốt cuộc bọn họ cũng đến một một căn nhà lụp xụp có một cái sân thật rộng. Căn nhà này bụi
bặm cũ kỹ, cứ như là rất lâu rồi không có người ở. Bước qua cái cổng cũ
kỹ ấy thì bên trong lại hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. Trong sân
trồng những cây hoa đào đang trổ hoa….mọi thứ trong căn nhà mặc dù cũ kỹ nhưng lại được người ta thu dọn sạch sẽ tinh tươm.
- Ai
đó….giọng nói thanh nhẹ như tiếng mộc cầm khiến người nghe như muốn bay
bổng. Chủ nhân giọng nói này hẳn phải là một mỹ nhân….
- Xin lỗi…tại hạ lạc đường….muốn ghé vào xin chén nước…..Dự Tấn Ninh từ tốn
lên tiếng sợ sự đường đột của mình khiến nàng hoảng sợ….
-
a…Thật ngại quá…tiểu nữ có bệnh trong người….lại không quen gặp người
lạ…hay đợi muội muội ta về muội ấy sẽ mời người dùng nước vậy….Nàng lại
từ tốn trả lời…chưa nói xong nàng đã có ý muốn đi khiến Tấn Ninh vô cùng bối rối…
- Ta…thật ngại quá…tại hạ đi một đoạn đường xa…cổ
họng đã khát khô cả….tỷ muội nhà cô lại chẳng biết đến khi nào về….Cô
nương có lòng từ bi thì làm ơn cho trót….Hắn nghe thuộc hạ bẩm báo, Tú
nương kia tất cả đều do nàng thêu….muội muội nàng chỉ phụ trách đem giao tú nương cho các cửa hàng trong thành.
- Thật ra dung mạo
tiểu nữ dọa người….chỉ sợ sẽ làm ngài sợ….Nàng thở dài đáp lời… Hai
tháng trước vốn tưởng dừng lại vi