
ây rất cao.
– Cảnh Vân Điệp, bạn trai của em tên là gì? – Cô giáo địa lý vừa thở hổn hển vừa hỏi.
– Vu Kiệt.
– Vu Kiệt?
Thầy giáo hóa học đột nhiên hét lên một tiếng.
– Bạn trai của em là Vu Kiệt?
Vân Điệp bị vẻ mặt khủng bố của thầy giáo hóa học dọa cho sợ hãi, cô câm như hến không dám lên tiếng trả lời.
Mà bộ dáng của thầy giáo hóa học như muốn ăn thịt người, cứ trừng mắt nhìn cô, nửa ngày sau mới bình ổn lại hỏi.
– Bạn trai của em thật sự là Vu Kiệt? Jamie Âu Bách Lai Tư?
Vân Điệp nhìn cô giáo địa lý cầu cứu, cô giáo địa lý cổ vũ gật gật đầu, cô mới lại nhìn về phía thầy giáo hóa học gật gật đầu.
– Ông trời!
Thầy giáo hóa học kêu lên một tiếng, rồi sau đó lôi kéo cô giáo địa lý đi ra khỏi lớp khe khẽ nói nhỏ.
Đồng thời, trong lớp học lại bắt đầu truyền đến âm thanh ồn ào như ong vỡ tổ.
Không bao lâu sau, cả lớp nhìn thấy thầy giáo hóa học nhìn Vân Điệp liếc mắt một cái, liền vội vội vàng vàng chạy đi, mà cô giáo địa lý cũng
bước nhanh vào lớp học, đi đến chỗ ngồi của Vân Điệp, hỏi:
– Cảnh Vân Điệp, cô muốn nhờ em giúp một việc được không?
– Dạ?
Vân Điệp ngoài ý muốn ngây ngẩn cả người.
– Giúp?
– Đúng vậy.
Cô giáo địa lý thậm chí ngồi xuống bên cạnh cô.
– Có thể mời bạn trai của em lúc nào có thời gian rảnh thì đến trường học chúng ta một chuyến được hay không?
Vân Điệp bất an co người lại một chút.
– Có phải em làm sai…
Nhìn Vân Điệp hình như là hiểu sai ý, cô giáo địa lý vội vỗ vỗ vai cô an ủi rồi nói:
– Không phải , không phải, không phải bởi vì em, mà là cô muốn mời cậu ấy giúp một chút việc.
– Mời anh ấy giúp? Giúp cái gì ạ?
– Đương nhiên là lên lớp dạy học! Thầy giáo hóa học nói cậu ta là giáo
sư thiên tài nổi tiếng trên thế giới, mà nhìn phương pháp dạy học của
cậu ta cùng với thành tích tiến bộ vượt bậc của em, cô nghĩ, trường học
của chúng ta thật sự rất cần vài ý kiến của cậu ta để học sinh có thể
nâng cao thành tích học tập.
– Vâng!
Vân Điệp hiểu rõ lên tiếng.
– Cô nghĩ em cũng biết, trường học của chúng ta giống như thật sự…kém,
nhưng không phải là do phẩm chất của học sinh không tốt, mà là do cách
tiếp thu có vẻ như hơi thấp một chút. Cho nên, nếu có thể có được một
vài ý kiến cần thiết thì khả năng tiếp thu của học sinh có thể cao hơn.
Vân Điệp hiểu biết gật gật đầu:
– Em hiểu được, em sẽ nói với anh ấy. Nhưng mà buổi sáng anh ấy đều có tiết…
– Không sao cả, không sao cả…
Cô giáo vui mừng cười nói.
– Khi nào cũng được, buổi tối hay ngày nghỉ đều có thể. Chỉ cần cậu ta đồng ý dành cho chúng ta một chút thời gian là tốt rồi.
Vân Điệp lúc này mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.
– Anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu anh ấy không muốn, em sẽ sử dụng biện
pháp mạnh để lôi kéo anh ấy đến đây! Bởi vì em hy vọng mọi người đều có
thể thi đậu đại học! Ai cũng không dự đoán trước được, bởi vì Cảnh Vân Điệp nhất thời lỡ lời
nói cho Cảnh Vân Nghê biết chuyện Vu Kiệt muốn ở lại Đài Loan vào học kỳ tiếp theo, đã khiến cho nhà họ Cảnh xảy ra nội chiến.
Cảnh Giới Khiên muốn Vu Kiệt đến trường đại học C dạy học còn Cảnh Vân
Nghê đương nhiên không hy vọng Vu Kiệt sẽ rời đi trường đại học T.
Dẫn đến ba và con gái cãi nhau đến nỗi chửi ầm lên, không những thế, hai người còn có tính tình nóng nảy giống hệt nhau.
Rốt cuộc hai người trở mặt thành thù, từ nay mỗi lần gặp nhau đều giống
như không quen biết, khi đi ngang qua nhau ngay cả tiếng chào hỏi cũng
đều không có.
Sĩ diện như Cảnh Giới Khiên đương nhiên không có khả năng hạ thấp bản thân mà đi làm hòa trước.
Thật ra, ông lo lắng sẽ bị Vu Kiệt mắng không cho không còn mặt mũi, vì
thế Cảnh Thụy Văn chỉ còn cách trở thành đại sứ thân thiện để đi làm
hòa.
Với tính cách trầm ổn như Cảnh Thụy Văn, thật sự không biết lấy lòng là
nên làm như thế nào, nhất là với thân phận phó tổng giám đốc tập đoàn
Viễn Đông như anh, luôn luôn là đối tượng để cho người khác lấy lòng.
Bây giờ thì ngược lại, bắt anh đi làm việc của những người mà trước nay
anh luôn chán ghét, anh thật sự là không biết nên làm cái gì mới tốt.
Cho nên, anh hiện tại đang im lặng ngồi trong phòng khách nhà Vu Kiệt.
Đầu tiên là nhìn Vu Kiệt đang ở trước kệ sách tìm tài liệu, sau là quay sang phòng bếp nhìn em gái đang bận rộn nấu ăn.
Bề ngoài thì bình tĩnh như không có việc gì nhưng thật ra bên trong lại đang loạn như cào cào.
Anh cố gắng ở trong đầu không ngừng tìm kiếm, nhưng lại không cách nào
tìm được một câu mà khi nói ra chắc chắn sẽ khiến cho Vu Kiệt thích.
Càng nghĩ càng không tìm ra được, làm cho đầu lại càng hỗn loạn, đầu càng hỗn loạn liền làm cho tâm trạng càng không yên.
– Vu Kiệt, bánh trứng cùng trà hương đều ở trong này, anh không cần đi tìm đâu!
– Chỉ có hai phần? Tiểu Điệp, em sao lại keo kiệt như vậy! – Vu Kiệt bất mãn lên tiếng.
– Vừa mới ăn xong bữa tối, anh còn ăn được hả?
– Cho thêm hai cái nữa đi!
– Được rồi! Được rồi! Thật sự là chịu thua anh luôn mà. – Vân Điệp nói thầm.
– Mỗi lần đều ăn thật nhiều lại không thấy anh thêm được chút thịt nào, thật không biết thức ăn chạy đi đâu hết rồi?
Cảnh Thụy Văn nhìn Vân Điệp cầm th