
ơn Tảo khéo léo gật đầu, Chử Vân Sơn lật người đè lên người nàng, một tay
xoa nắn, một tay cởi xiêm y của nàng, vẫn không quên nhẹ nhàng nói bên
tai nàng, “Ta trả lại cho nàng hai bàn tay.”
Ngày hôm sau Vương thị lại tới, giống như rất thân thiết, nhìn thấy Chử Vân
Sơn nàng ta vẫn rất cao hứng chào hỏi, Sơn Tảo nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng không khỏi lắc đầu một cái, là nàng suy nghĩ nhiều thôi, có thể là Vương thị bị đánh nên sợ gặp phải Chử Vân Sơn sẽ lúng túng.
Bởi vì hôm qua Chử Vân Sơn săn mồi, nên hôm nay người tới cửa cũng nhiều,
Mã đại tẩu từ xa đã nhìn thấy Vương thị, nói một chút khó nghe, “Chậc,
đây không phải nương tử Lý gia sao? Mặt ngươi làm sao vậy?”
Mã đại tẩu cố ý chỉnh giọng nói vô cùng lớn, tất cả mọi người đều hướng
ánh mắt đến trên mặt Vương thị, sắc mặt Vương thị tái nhợt, quay đầu
tránh đi tầm mắt của mọi người, nhưng vẫn để mọi người thấy được.
Dù sao cũng là nhà mình, Sơn Tảo vội đi ra ngoài hòa giải, “Mã đại tẩu,
mau tới đây nói chuyện, tẩu tự lựa thứ mình muốn đi thôi.” Vừa nói còn
nháy mắt cho Vương thị đứng một bên, Vương thị cảm kích gật đầu với nàng một cái, Mã đại tẩu dĩ nhiên biết đây là Sơn Tảo cố ý đổi đề tài, bĩu
môi khinh thường, ánh mắt nàng ta xoay động, cười như không đánh vào
miệng mình một cái, “Nhìn cái mồm của ta này, thật là không mở bình thì
ai biết bên trong có gì, Lý gia muội tử đừng để ý ta nói gì nhé…, ta
đúng là người quá thành thật rồi, vợ chồng son có ai mà chưa từng cãi
nhau, có ai mà chưa chịu qua vài lần huơ tay múa chân của nam nhân đâu
chứ…”
Đầu Vương thị cúi thật thấp, tay nắm thật chặt bên trong tay áo, ngẩng đầu
lên hận hận trợn mắt nhìn Mã đại tẩu một cái, xoay người đi ra cửa.
Mã đại tẩu giống như rất cao hứng, nhìn bóng lưng Vương thị đi ra cửa, che miệng cười không ngừng. Nương tử Ngưu Vĩnh có chút khó chịu, oán giận
nói, “Đại tẩu, tẩu cũng thiệt là, cần gì nói tới chỗ đau của người khác
?”
Mã đại tẩu trừng mắt, “Ai nói tới chỗ đau của người khác? Ngươi dám nói
Ngưu Vĩnh chưa từng chạm của ngươi?” Nàng một câu hai nghĩa, đem lời của nương tử Ngưu Vĩnh chận hết trở về, nói cũng không được, không nói cũng không được.
“Tẩu!”
Nương tử Ngưu Vĩnh tức tối, mặt đỏ lên, cầm dã vật đã chọn, đem tiền nhét vào tay Sơn Tảo, thở phì phò đi ra. Nàng vừa đi, mấy người còn lại cũng vội vàng chọn lựa rồi rời đi.
Sơn Tảo là chủ, dỗ được người này lại không dỗ được người khác, hạng người
như Mã đại tẩu nàng thật sự cũng không ưa thích gì, nhưng cũng không dám đắc tội, thở dài, chào hỏi mời Mã đại tẩu chọn lựa.
Chử Vân Sơn từ trong nhà đi ra, nhìn viện nhà mình vốn nháo nháo nhiệt nhiệt bỗng dưng tan tác, hỏi, “sao vậy?”
Sơn Tảo lắc đầu, “Không sao cả.”
Mã đại tẩu nhổ một ngụm, “Ta đây cũng không nói gì sai, tự nhiên muốn làm
người tốt sao, thật nghĩ công công (cha chồng) làm thôn trưởng thì ngon
sao.”
Sơn Tảo kiên nhẫn chịu đựng, thật vất vả mới tiễn được Mã đại tẩu rời đi,
đóng cửa viện mới nói thầm, “mã đại tẩu này, có bản lãnh thì đem toàn bộ mọi người chọc tức đi.”
Chử Vân Sơn cười như không cười, “Nàng nghe qua câu nói này chưa?”
“Câu gì?” Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn hắn.
Chử Vân Sơn phớt tỉnh nói, “Chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó dưỡng.”
Sơn Tảo tức giận nói, “Nam nhân cũng không phải là từ nhỏ mà lớn lên à.”
( đoạn này anh Sơn nói tiểu nhân mà chị Tảo lại hiểu thành đứa nhỏ nhé.)
Chử Vân Sơn nhíu nhíu mày, gật đầu một cách như đã hiểu, “Nói đúng, nhà chúng ta thật là còn thiếu một cái tiểu nhân.”
Hai vợ chồng nhìn thẳng vào mắt nhau, Sơn Tảo bật cười hì hì, quên mất buồn bực vừa rồi, mặt mày Chử Vân Sơn cũng như sáng hẳn ra, “Để ta tới dọn
dẹp, nàng đi nghỉ một lát đi.”
Sơn Tảo cũng không còn khách khí với Chử Vân Sơn, đem toàn bộ tiền bán được bỏ vào hà bao đi vào nhà, đem hà bao nhét dưới đệm giường, cầm món xiêm áo chưa làm xong tiếp tục ngồi trong sân cẩn thận may.
Không lâu lắm, lại nghe thấy Lý gia sát vách truyền đến tiếng mắng ồn ào, Sơn Tảo bất đắc dĩ lắc đầu, Chử Vân Sơn lại giống như không hề nghe thấy
loại âm thanh này, không chút cử động, thu dọn xong thì ở trong sân chẻ
củi.
Một lát sau, cửa viện bị chấn động kịch liệt, tiếng cánh cửa bị người đập
vang lên, Vương thị đang ở ngoài cửa khóc lóc thê lương cầu xin, “Đại
muội tử, cầu xin ngươi mở cửa ra, cầu xin ngươi cứu Đại Lang cùng Nhị
Lang nhà ta.”
Sơn Tảo kinh hãi, đứng vụt lên, Chử Vân Sơn cau mày, “Nàng đừng cử động.” Tự mình đi ra mở cửa viện.
Cửa viện vừa mở, Vương thị tóc tai bù xù nước mắt đầy mặt liền nhào tới,
Chử Vân Sơn tránh sang một bên, Vương thị liền té nhào xuống đất, nàng
ta giống như không có chú ý chỉ kêu gào kêu Sơn Tảo cứu người.
Trước động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều ra cửa viện nhìn, tất cả
mọi người đều nhìn thấy Vương thị không nhào tới người Chử Vân Sơn mà té ngã trên mặt đất, nam nhân Lý gia đi sau lưng Vương thị cũng nhìn thấy
cảnh này, nhảy tới mấy bước níu lấy tóc Vương thị, kéo nàng đi ra ngoài, mặt dữ tợn, “Ngươi còn muốn bổ nhào vào đâu? Tiện phụ!”
Vương thị níu cánh tay nam