
không nói câu gì.
Phương mụ mụ nhìn Hầu gia
rồi lại nhìn Tương Nhược Nam, vẻ mặt có chút khó xử. Các nha hoàn khác sắc mặt
cũng không tốt đều cúi đầu. Nha hoàn của thái phu nhân nhiều người nhìn thấy
cảnh này, tuy là ngoài mặt không nói gì nhưng đều len lén liếc Tương Nhược Nam,
trong ánh mắt có mấy phần khinh thị.
Tương Nhược Nam nhìn bóng
lưng Cận Thiệu Khang khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm, tối hôm qua đánh người bị
thương, hôm nay nhìn thấy không nói không rằng lại còn bày ra bộ mặt xấu xí, có
cái gì hay! Ngay cả lễ phép tối thiểu cũng không có!
Tương Nhược Nam mang theo
nha hoàn đi vào trong viện. Một nha hoàn mi thanh mục tú đứng trước cửa phòng
lớn tiếng thông báo:
-
Tân phu nhân đã đến.
Tương Nhược Nam và Phượng
mụ mụ, Hồng Hạnh đi vào, Liên
Kiều và Hoa Anh đứng ngoài sân.
Trong phòng không ít
người ngồi.
Một phu nhân tầm bốn mươi
tuổi ngồi ngay ngắn ở chính giữa, khuôn mặt đoan chính, da dẻ trắng trẻo, mi,
mắt rất đẹp, nếu còn trẻ chắc chắn là một mĩ nhân, bà mặc một bộ cẩm y màu tím,
tóc búi tròn cài trâm vàng, phỉ thúy, cả người có toát lên sự lạnh lùng mà cao
quý.
Thì ra thái phu nhân tuổi
còn trẻ như vậy, vẫn còn rất đẹp. Tuổi trẻ như vậy mà chồng mất sớm, thật đáng
thương. Tương Nhược Nam thầm nghĩ
Hầu gia và Vu di nương
đứng cạnh thái phu nhân đang nhỏ nhẹ cùng chuyện cùng thái phu nhân. Thái phu
nhân thấy con trai, khuôn mặt vốn lạnh băng lộ ra ý cười.
Đứng sau thái phu nhân là
một phu nhân tuổi tác cũng tầm tầm thái phu nhân, khuôn mặt xinh đẹp nhưng bất
kể là quần áo hay khí chất đều kém thái phu nhân mấy phần.
Ngồi bên phải thái phu
nhân là một nam tử hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt cùng Hầu gia có phần tương tự
nhưng kém đi sự tuấn dật. Bên người hắn là một nữ tử tầm hai mươi, mày thanh
mắt to, môi mỏng đang nhìn Vu di nương cười, ánh mắt cho thấy cùng Vu di nương
rất quen thuộc. Nữ tử đang ôm một hài tử hai, ba tuổi, đôi mắt to tròn đang
nhìn Tương Nhược Nam. Tương Nhược Nam liền nháy mắt với nó, tiểu hài tử cười rộ
lên.
Bên trái thái phu nhân là
một nữ tử mười ba mười bốn tuổi, mũi cao, mắt hạnh, mi cong, lớn lên chắc chắn
vô cùng xinh đẹp, quần áo cũng cực kì hoa lệ. Nàng ta nhìn Tương Nhược Nam có
chút khinh thường, khóe miệng cười châm chọc, thấy Tương Nhược Nam nhìn lại thì
hừ nhẹ, quay đầu đi cùng Hầu gia nói chuyện.
Còn lại là một ít nha
hoàn.
Tương Nhược Nam nhìn
quanh liền phát hiện, trong phòng này kể cả Thái phu nhân cũng không hề ưa
thích nàng. Trừ tiểu hài tử kia.
Thảm rồi, không ngờ rằng
nhân duyên của khối thân thể này lại tồi như vậy?
Cận Thiệu Khang quỳ gối
trước mặt thái phu nhân, Tương Nhược Nam quỳ bên trái hắn, Vu di nương Vu Thu
Nguyệt quỳ bên phải, ba người cùng dập đầu lạy thái phu nhân ba lần.
Cúi lạy xong, Tương Nhược
Nam len lén nhìn Cận Thiệu Khang một cái. Khuôn mặt hắn vô cùng hoàn mỹ, tròng
mắt sáng, lông mày cao như chứa một tầng ánh sáng, có chút rung động, đôi môi
nghiêm túc mím lại, vẻ mặt rất chăm chú. Hình như hắn cảm giác được ánh mắt của
Tương Nhược Nam nên hơi quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn sang nàng. Khoảng
cách gần như vậy, Tương Nhược Nam phát hiện mắt hắn màu nâu, trong suốt vô cùng
đẹp, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, càng đáng hận là trong vẻ lạnh lùng còn có
sự khinh bỉ khiến cho người khác không thể nào chịu được
Lòng Tương Nhược Nam trầm
xuống lập tức quay đầu cũng không nhìn hắn lần thứ hai.
Lúc này bên cạnh có một
nha hoàn lớn tuổi bưng trà. Trước tiên, Cận Thiệu Khang tiếp trà đưa cho thái
phu nhân. Thái phu nhân cầm lấy nhìn con trong mắt đầy ý cười. Bà uống một ngụm
trà rồi đưa cho Cận Thiệu Khang một phong hồng bao.
-
Hôm nay Hầu gia đã lấy vợ, mong rằng sớm cho Cận gia khai chi tán diệp (sinh
con đẻ cái) để phụ thân ngươi dưới cửu tuyền có thể an nghỉ. Thái phu nhân
giọng nói nhu hòa, điềm đạm.
-
Con biết. Cận Thiệu Khang nói xong khẽ nhìn sang Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt
lập tức ngượng ngùng cúi đầu, miệng cười ngọt ngào.
Thái phu nhân thấy vậy có
chút buồn bã, trong lòng khẽ thở dai.
-
Tẩu tẩu xấu hổ nha.
Tương Nhược Nam nhìn theo
tiếng nói thì thấy đó là nữ tử xinh đẹp ngồi bên trái thái phu nhân, lúc này
nàng nhìn Vu Thu Nguyệt bưng miệng cười, ánh mắt thân thiết. Nghe cách nói này
chắc là muội muội của Hầu gia. Chỉ là “tẩu tẩu”, trước mặt nàng gọi quý thiếp
này là tẩu tẩu, thật không đem chính thê này vào mắt rồi.
Buồn cười nhất chính là
lời nàng nói ra, thái phu nhân cùng Hầu gia cũng đều không có phản ứng gì khiến
lòng Tương Nhược Nam lạnh lẽo vô cùng.
Căn bản chẳng ai quan tâm
đến cảm thụ của nàng.
Nha hoàn lớn tuổi kia lại
bưng trà đến trước mặt Tương Nhược Nam, Tương Nhược Nam tiếp trà, hai tay bưng
đến trước mặt thái phu nhân nói:
-
Mẫu thân mời dùng trà.
Thái phu nhân tiếp trà,
vẻ mặt nhàn nhạt, ý cười nhàn nhạt, trong mắt lạnh lùng, chỉ ừ một tiếng, uống
một ngụm trà rồi đưa cho nàng một hồng bao.
-
Nếu đã vào cửa Cận gia, sau này là phu nhân Cận gia, mọi lời nói đều đại diện
cho Cận gia, cần phải an phận thủ thường.