
một chữ : Sướng!
Còn chưa vui vẻ đủ, bên
tai lại truyền đến giọng nói đáng ghét của hắn:
-
Tương Nhược Lan, ta rất tò mò, ngươi dùng 10 ngày thì sẽ đem quy củ học thành
dạng gì?
Tương Nhược Lan quay đầu,
nhìn hắn:
-
Đủ để mẫu thân đồng ý cho ta xuất hiện trong trà hội.
Cận Thiệu Khang cười lạnh
một tiếng:
-
Ta rất nghi ngờ.
-
Ô! Tương Nhược Lan như con mèo bị chọc giận mà tức đến dựng đứng lông:- Hầu gia
không ngại đánh cuộc với ta chứ
Đánh cuộc? Cận Thiệu
Khang hừ lạnh một tiếng, vừa nghe đến trò đùa này, Cận Thiệu Khang hắn chẳng lẽ
lại chơi cái loại này sao? Nhưng miệng như không khống chế mà nói:
-
Được! Nếu ngươi thua thì chép Bàn Nữ kinh 100 lần
-
Được! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nếu ta thắng Hầu gia phải làm cho ta
một việc.
Cận Thiệu Khang nhíu mày,
nhàn nhạt nói:
-
Không có ngày đó đâu.
Tương Nhược Lan cười lạnh
một tiếng:
-
Tới lúc đó mới biết.
Hai người đều quay đầu,
quay lưng lại nhau không thèm để ý.
Đúng lúc này, xe ngựa đột
nhiên rung lên, Tương Nhược Lan chới với muốn nắm lấy gì đó để trụ lại nhưng
bốn phía trống trơn. Hao hết toàn lực mới ổn định lại người. Tay vỗ vỗ ngực còn
chưa kịp kêu “may mắn” thì xe lại rung lên.
Lúc này, Tương Nhược Lan
không thể trụ vững, cả người theo quán tính ngã vào lòng Cận Thiệu Khang.
Xe lắc lư vài cái rồi lại
ổn định, tiếp tục đi tới, bên ngoài Tương Tử An đánh xe hỏi:
-
Hầu gia, vừa nãy vì tránh một đàn bò nên xe mới không ổn định, Hầu gia không có
chuyện gì chứ.
Bên trong xe im lặng hồi
lâu rồi truyền ra tiếng nói buồn bực của An Viễn Hầu:
-
Không có việc gì…
Tương Tử An nghe nói rồi
buông tâm, lại đánh xe vội vã đi tiếp.
Bên trong xe
Tương Nhược Lan nằm dọc
trên đùi Cận Thiệu Khang, tay chống vào ngực hắn, cách lớp quần áo mỏng vẫn có
thể cảm giác được độ ấm trong ngực hắn. Chóp mũi có mùi hương nhàn nhạt, xa lạ
khiến nàng hơi đỏ mặt, tim đập. Hơi thở của hắn như ánh mặt trời lại như cỏ
xanh có một loại hơi thở nam tính, đặc biệt
Mặt Tương Nhược Lan hơi
đỏ, hai kiếp làm người, lần đầu tiên gần gũi một người con trai như thế…..
Nàng ngây ngốc nhất thời
không biết nên phản ứng ra sao.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt
tuấn tú khiến người khác ngây dại, trong mắt hắn tràn đầy chán ghét, hắn cay
mày, môi nhếch lên thấp giọng nói:
-
Còn không mau đứng lên.
Tương Nhược Lan như tỉnh
mộng, mặt đỏ bừng, miệng liên thanh xin lỗi:
-
Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta lập tức ngồi dậy.
Vừa nói, tay chân luống
cuống dãy dụa muốn ngồi dậy.
Tương Nhược Lan nóng
lòng, tay để bên hông hắn định mượn lực đứng dậy nhưng bên tai đột nhiên truyền
đến tiếng cười buồn bực rồi tiếng Cận Thiệu Khang tức giận:
-
Dừng. Đừng có sờ loạn.
-
Ta không sờ.
Tương Nhược Lan mặt tái
như gan lợn, vội vàng giải thích, càng nóng lòng muốn đứng dậy, tay bên hông
hắn lại dùng lực một chút.
-
Haha, buồn quá, Tương Nhược Lan, ngươi đáng chết… đừng có sờ loạn….hahaha.
Cận Thiệu Khang cười
không ngừng, thân thể giãy dụa muốn đẩy nàng ra nhưng lại buồn không chịu được,
cả người không chút khí lực. Giãy dụa lại vô thức mà ôm lấy Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan bị hắn ôm
vừa thẹn vừa tức, ngẩng đầu định mắng:
-
Ngươi là sắc…
Nhưng ánh mắt vừa nhìn
đến khuôn mặt hắn thì nàng không nhớ nàng phải nói gì nữa…
Chỉ là kinh ngạc địa nhìn
mặt hắn
Hắn đang cười
Thì ra hắn cười rộ lên
lại đẹp như vậy, như hoa nở buổi sáng mùa xuân, như trăng mùa thu. Hắn cười rộ
lên khiến đôi mắt híp lại, môi cong lên thật đẹp lộ ra hàm răng trắng bóng.
Khiến người khác không chịu được chính là. Hắn … hắn còn có má lúm đồng tiền.
Má phải có một vết lúm
nho nhỏ, tròn tròn như ẩn như hiện.
Bình thường không cười
nên không phát hiện được, mà bây giờ má lúm đồng tiền kia như một đóa hoa, tản
mát ra mị lực câu hồn đoạt phách.
Tương Nhược Lan chỉ cảm
thấy tim như đập thật khác lạ, vừa trầm xuống lại vừa điên cuồng nhảy nhót.
Bất tri bất giác Tương
Nhược Lan không giãy dụa nữa, nàng ngừng giãy Cận Thiệu Khang cũng dần ngừng
cười, hắn thở dồn dập, bụng có chút đau. Ngay lập tức lại phát hiện mình và
Tương Nhược Lan lại thân mật như thế.
Trong ấn tượng của Cận
Thiệu Khang, Tương Nhược Lan là một kẻ không tu dưỡng, không đức hạnh, thô lỗ
là một bát phụ. Hắn vẫn nhớ rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Khi đó nàng
đứng bên đường cái, bưng đầu, bân cạnh là một nam tử như sắp đánh nàng. Cận
Thiệu Khang đường đường là một thân nam tử đương nhiên không thể nhìn nam nhân
đánh phụ nữ mà không để ý đến, lập tức tiến lên khuyên can.
Tương Nhược Lan vừa có
người làm chỗ dựa lập tức nhặt chiếc roi trên mặt đất vung qua, miệng chửi một
chuỗi những lời khó lọt tai khiến Cận Thiệu Khang ngây ngốc đứng nhìn. Sau này
mới biết Tương Nhược Lan bị đánh là tự làm tự chịu vì nàng đã làm nhục người ta
trước mặt nhiều người.
Hắn vĩnh viễn không thể quên
được khuôn mặt nàng khi ấy: dữ tợn, vặn vẹo, ánh mắt đầy sự hung ác. Ánh mắt ấy
khiến hắn thật sự rất chán ghét nàng.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt
khiến hắn chán ghét tận cốt tủy lại xuấ