80s toys - Atari. I still have
Thất Niên

Thất Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322274

Bình chọn: 9.00/10/227 lượt.

“Mau rửa mặt đi

rồi đi chợ với mẹ, hôm nay con muốn ăn thứ gì mẹ sẽ mua thứ đó.”

Chợ cách nhà không xa, vì thế Lâm Tử Mạch và mẹ đi bộ. Hứa Mục đi cách họ

một đoạn nên có thể nghe được tiếng Lâm Tử Mạch gọi mẹ.

Mặc dù

con gái không biết chọn đồ, nhưng mẹ vẫn rất vui khi có con gái đi chợ

cùng, lúc thì mua hai cân cà, lúc lại mua vài bó đậu cô-ve, thoáng chốc

một người đã xách không nổi.

Lúc đó, điện thoại trong túi Lâm Tử Mạch lại rung liên hồi.

“Mẹ, như vậy là đủ rồi, chúng ta về nhà đi.” Thực ra cô biết, mẹ vẫn chưa mua xong thì sẽ không về.

“Nhà mình hết gừng rồi, còn phải mua gừng nữa, với cả còn phải mua rau hẹ và hành tây nữa.” Quả nhiên, sau khi kiểm tra lại, mẹ liền nói với cô:

“Hay là con về nhà trước đi, tay xách nhiều thế kia chắc là không muốn

lang thang trong chợ cùng mẹ nữa rồi.”

Lâm Tử Mạch cười nũng nịu: “Vậy con về trước nhé, mẹ yêu.”

Mẹ lắc đầu cười nói: “Về đi! Về đi.” Khi bóng dáng con gái khuất sau dòng người, mẹ mới quay đầu đi tiếp.

Lâm Tử Mạch len vào giữa dòng người, nhanh chóng nhét đống thức ăn vào tay Hứa Mục rồi nhấc điện thoại.

“A Tử, em ở đâu thế, tại sao không nghe điện thoại?” Giọng Âu Dương Thành

lo lắng truyền lại từ đầu dây bên kia. Anh gọi ba cuộc điện thoại liên

tiếp mà Lâm Tử Mạch không nhấc máy, suýt chút nữa nghĩ cô xảy ra chuyện

gì.

Vì nói chuyện điện thoại khi đang mặc đồng phục dễ bị người

khác chú ý nên Lâm Tử Mạch đành buông tóc ra để che đi điện thoại. Cô

khe khẽ đáp lại: “Em đang ở Cửu Giang, sao thế anh?”

Âu Dương

Thành đáng lẽ phải trèo lên đỉnh núi ở hang Cẩm Tú để chờ Trình Tử rồi

chứ? “A Tử, vài ngày trước Trình Tử đã nói với anh là cô ấy không về

nữa.” Lời nói của Âu Dương Thành như sét đánh bên tai Lâm Tử Mạch. “Thực ra, anh có một điều rất quan trọng muốn nói với em, bây giờ anh sẽ lên

đỉnh núi lần trước của chúng ta đợi em, em mau đến nhé!”

Trình Tử không đến! Còn Âu Dương Thành, anh có một điều quan trọng muốn nói với cô! Lại còn đến đỉnh núi đó để đợi cô nữa!

Chẳng lẽ, cô luôn làm sai?

Thực ra, khi dẫn theo Hứa Mục về gặp bố mẹ, chẳng phải cô đã hiểu rõ tất cả rồi hay sao?

Cô, Lâm Tử Mạch hai mươi hai tuổi đã tồn tại vào năm 2000, đã tồn tại trong cuộc đời của Âu Dương Thành và Hứa Mục, năm 2003 cô đã gặp gỡ Âu Dương

Thành và Hứa Mục, trong ký ức của bọn họ đã có Lâm Tử Mạch hai mươi hai

tuổi này.

Nhưng, trên tấm ảnh đó...

Thực không hiểu muốn

khóc hay muốn cười, Lâm Tử Mạch nhắm nghiền hai mắt lại, giọng nói trở

nên nghẹn ngào: “Âu Dương, bây giờ em đang có chút chuyện ở thành phố

Cửu Giang, chắc phải hơn chín giờ mới đến đó được, anh đến đó muộn một

chút, rồi chờ em. Hôm nay trời mưa, trên núi thời tiết lạnh, anh nhớ mặc thêm áo vào nhé!”

Còn có thể nói gì được nữa? Lâm Tử Mạch tắt

điện thoại, buộc lại tóc gọn gàng. Ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Hứa

Mục, cô khẽ mỉm cười, cầm lấy đồ ăn từ tay anh: “Đi theo em!”

Trên đường trở về nhà, Lâm Tử Mạch khẽ nói với Hứa Mục: “Con đường này có tên là Hân Nhai.”

Hứa Mục của năm 2003 đã từng hỏi cô: “Nhà em ở phố Hân Nhai?” Lúc đó, anh mới hiểu ra tất cả.

Còn lúc này Hứa Mục chỉ “Ừm” một tiếng.

Lâm Tử Mạch biết anh vẫn còn chìm trong mơ hồ. Đối diện với hai người giống nhau như đúc, anh còn có thể nghĩ được thứ gì? Xuyên thời gian, đến

ngay cả người trải qua chuyện này như cô cũng không thể hiểu nó đã xảy

ra như thế nào. Hứa Mục nhất định không thể tưởng tượng ra, cho dù cô có giải thích thì anh chắc chắn sẽ không tin.

Tất cả đều đợi anh từ từ lý giải. Năm 2003, khi gặp lại Lâm Tử Mạch lần nữa, Hứa Mục mới thực sự hiểu và tin vào chuyện này.

Mưa đã nhỏ đi nhiều. Khi vào trong sân, cô gặp khá nhiều hàng xóm. Các bác

các dì đều không nhận ra tuổi thật của Lâm Tử Mạch. Ai nấy đều chào hỏi

cô rất thân mật.

“Tiểu Tử Mạch, nhà có khách hả cháu?”

“Vâng, chú Vương! Sao chú đi làm sớm thế?”

“Ừ!”

“Chú đi đường cẩn thận nhé!”

“Ha ha, Tiểu Tử Mạch đúng là hiểu chuyện. Thôi chú đi đây, chào cháu nhé!”

“Cháu chào chú ạ!”

Chú Vương đi rồi, Hứa Mục cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, bèn cất tiếng hỏi: “Em tên là Tử Mạch?”

Lâm Tử Mạch dừng bước, quay lại nhìn Hứa Mục đi đằng sau, nghiêng đầu cười.

Nụ cười khiến Hứa Mục lặng người đi giây lát. Lâm Tử Mạch vẫn nói rất nhẹ: “Đi thôi, anh!”

Đến trước cửa nhà, Hứa Mục đứng ở góc rẽ đợi, Lâm Tử Mạch một mình đi vào trong.

Cô cất đồ ăn vào bếp rồi đi đến phòng khách. Bố cô đã dậy, đang ngồi xem bản tin sáng.

“Bố, con vừa đi chợ với mẹ nhưng về trước, đồ ăn con đã để trong bếp rồi.”

Lâm Tử Mạch bước lên trước, giúp bố rót đầy nước vào cốc, rồi đứng bên

cạnh nói.

Bố cô đang bận xem tin tức nên chỉ quay đầu liếc nhìn

cô rồi “ừ” một tiếng, sau đó lơ đãng nói: “Tử Mạch, sao hôm nay con dậy

sớm vậy?”

Lâm Tử Mạch lập tức tiếp lời: “Bố, hôm nay con dậy sớm vì muốn đi Lư Sơn chơi, bây giờ đi vẫn chưa muộn chứ ạ?”

Bố cô ngẩng đầu lên chiếc đồng hồ treo trên tường cho có, nói: “Chưa muộn đâu, con đi một mình à?”

“Dạ, không ạ, con đi cùng các bạn.” Trước đây bố mẹ quản Lâm Tử Mạch rất

chặt, thường không cho phép c