
hông được đổi ý đâu đấy.” Lâm Tử Mạch vẫn không khách
khí như trước. Cô dựa vào cánh tay Âu Dương Thành, nghiêng đầu thấp
giọng nhắc nhở anh phía trước có hướng rẽ, cô rảo bước không ngừng hướng về quầy quần áo, giày dép, túi xách.
Khi trở thành bạn trai
của Lâm Tử Mạch, Âu Dương Thành rất thích mua đồ cho cô, anh thường dẫn
cô đến những noi như thế này để mua sắm, có khi anh trực tiếp dẫn cô đến tận cửa hàng nào đó, rồi để cô mặc sức chọn lựa.
Nào là váy
liền, quần áo, giày cao gót, các loại kiểu dáng, màu sắc, Âu Dương Thành chưa bao giờ thấy phiền phức. Màu đỏ, màu trắng hoặc màu vàng, nếu hỏi
anh màu nào đẹp, anh sẽ nói cô cứ thử hết đi, sau đó anh ngồi một chỗ,
chờ cô thay hết cái này đến cái khác. Anh im lặng hoặc gật đầu, có lúc
chẳng nói lời nào, chỉ nhìn cô thay hết cái này đến cái khác.
Nghe nói phụ nữ lúc nào tâm tư không được tót thì họ rất thích đi mua sắm,
tiêu càng nhiều tiền, tâm tư của họ càng trở nên thoải mái. Nhưng với Âu Dương Thành lại khác, lúc nào trong lòng anh có chút phiền muộn, anh
lại muốn nhìn cô tiêu tiền, sau đó khệ nệ xách túi lớn túi bé giúp cô,
thản nhiên cười đưa cô về nhà.
Lâm Tử Mạch lúc đó, từ thấp thỏm
lo lắng, đến ngọt ngào hạnh phúc, rồi lại đến buồn bực rầu rĩ, cuối cùng là đến cam tâm tình nguyện. Dần dần cô cảm thấy, cho dù Âu Dương Thành
không đi mua sắm cho cô, cô cũng sẽ tình nguyện thay hết bộ này đến bộ
khác cho anh xem, chí ít thì người mà anh có thể nhìn thấy là cô, người
luôn ở bên cạnh anh cũng là cô.
Nhưng lần này thì khác. Lần này,
Âu Dương Thành tuy không nhìn thấy, nhưng anh lại đường hoàng đi mua sắm cùng cô. Nghĩ đến đây, trên gương mặt cô bất giác nở một nụ cười vô
cùng tự tin.
“Tiểu thư, đôi giày này là mốt mới nhất của mùa hè
năm nay đấy, chân của chị trắng như vậy, đi đôi giày màu đỏ rất mềm mại
tinh tế.”
Cô bán hàng thật khéo nói khiến Lâm Tử Mạch rất hài
lòng, nhưng cô vẫn giả vờ khiêm tốn nói: “Thật ư? Tôi cảm thấy cũng bình thường thôi!”
“Đương nhiên là thật mà, sức mê hoặc của tiểu thư
thật lớn. Không tin chị bảo bạn trai của chị đến ngắm thử xem, đôi giày
này đi vào chân chị, chị xem có giống như thêu hoa trên gấm không?” Lâm
Tử Mạch dẫn đường có công, cô bán hàng thậm chí còn không phát hiện ra
mắt anh có vẻ bất thường.
Lúc này Âu Dương Thành đang ngồi trên
ghế sô pha bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào ghề nhắm
mắt lại để nghỉ ngơi, nghe thấy lời của cô bán hàng, anh không mở mắt ra mà chỉ nói: “Mua đi!” Sau đó anh rút một tấm thẻ từ trong ví, đưa ra.
Một nhân viên khác của cửa hàng cầm thẻ đi quét, còn cô nhân viên giúp
cô thử giày thấy thế có chút bất ngờ, không biết nói gì cho phải, đợi
Lâm Tử Mạch cởi đôi giày đang đi thử ở chân ra, cô ta vội vàng thu lại
và đem đi đóng gói cẩn thận.
Lâm Tử Mạch ở bên cạnh cười thầm, điệu bộ dáng vẻ của Âu Dương Thành thật là điềm tĩnh!
Âu Dương Thành quả thật hào phóng rộng rãi, dường như Lâm Tử Mạch thử cái
nào là anh mua cái đó, chẳng cần phải mất nhiều thời gian, áo, váy, giày dép, thậm chí là cả nội y, quần áo ngủ trong chốc lát đểu đã mua đủ,
cuối cùng Tiểu Chu phải vào ra mấy lần mới mang hết toàn bộ số đồ đã mua ra xe.
Những thứ cần thiết thì đều đã mua cả rồi, Lâm Tử Mạch
dắt Âu Dương Thành vào thang máy đi xuống tầng dưới. Những người bán
hàng đều nhìn bọn họ với ánh mắt sáng rỡ.
Trong lòng Lâm Tử Mạch
cũng rất rung động, may mà cô đã sớm được Âu Dương Thành huấn luyện qua
rồi, lúc cô ngơ ngơ ngác ngác bị kéo đến đây để mua quần áo cũng đã trải qua rồi, thế nên hôm nay cô mới không bị việc mua sắm long trọng như
thế này làm cho sợ hãi.
Chỉ có điều hơn một giờ đồng hồ, đi từ
trên xuống dưới, đi từ trong ra ngoài, mười mấy chiếc, cho dù cô đã cố ý kiềm chế nhưng ít nhất cũng tốn hơn một vạn tệ, thật là xa xỉ!
Trong lúc Lâm Tử Mạch còn đang xót xa thay cho Âu Dương Thành, thì điện thoại di động trong tay anh chợt vang lên.
Cô vội vàng dừng bước, buông tay anh ra để anh nghe điện thoại.
Không biết là ai, chỉ thấy anh vừa nghe tiếng người kia thì đã thả lỏng
người, đủng đỉnh nói: “Em ở Kim Lăng, lập tức đi đặt chỗ, anh đến tầng
36 nhé.”
Anh chỉ nói đúng một câu, đối phương bên kia hình như cũng không nói thêm gì nữa, Âu Dương Thành nói tạm biệt rồi gác máy.
Lâm Tử Mạch tự giác bước lên trước dắt tay anh, Âu Dương Thành nói như ra lệnh: “Đi lên tầng 36.”
Tầng 36 khách sạn Kim Lăng là nhà hàng xoay tròn.
Những bức rèm lụa màu vàng mềm mại rủ xuống, ngăn không gian thành từng phòng nhỏ, tiếng nước chảy, tiếng dương cầm tạo nên những thanh âm uyển
chuyển thánh thót, toàn bộ sàn nhà cũng theo đó mà từ từ xoay tròn, mang đến chút tĩnh lặng cho tâm hồn mỗi người.
Lâm Tử Mạch ngồi trước bàn, lặng lẽ ngắm phong cảnh qua lớp sương mù ngoài cửa sổ. sắc trời ảm đạm, qua lớp sương mù mơ hồ ấy, Nam Kinh của năm 2000 và Nam Kinh của
năm 2007 không khác nhau nhiều lắm. Thật ra chỉ là bảy năm mà thôi, đối
với một đời người, có lẽ đó là quãng thời gian quan trọng nhất, nhưng
đối với một thành phố, đó chẳng qua cũng chỉ như là một