
uên, không phải sao?
Thế giới xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, người
không quen biết. Tư tưởng rất nhanh bình bĩnh, nàng sẽ lợi dụng tất cả những
thứ có thể lợi dụng ở chung quanh, bao gồm cả người. Đây là phụ thân lúc năm
tuổi đã giáo huấn
Mà chính nàng, tựa hồ đem điều phụ thân
dạy cho mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
"Vậy, lại đây giúp ta mặc quần áo
đi." Nhược Khả Phi ngồi ở trên giường, nhợt nhạt vô hại mỉm cười nhìn nha
hoàn trước mắt đang run rẩy, ngượng ngùng bổ sung nói, "Ta cả người mềm
không có khí lực."
Nha hoàn đột nhiên hiểu được, mặt lập
tức phi hồng, chạy nhanh đến đỡ lấy Nhược Khả Phi.
Nha hoàn nhanh nhẹn cẩn thận giúp Nhược
Khả Phi mặc hoa phục chỉnh tề. Dĩ nhiên không phải bộ quần áo mộc mạc ngày hôm
qua. Khóe miệng Nhược Khả Phi hiện lên nụ cười thản nhiên.
Nhược Khả Phi lẳng lặng ngồi ở trước
gương, nha hoàn cẩn thận chải đầu cho nàng. Nhìn hình dáng qua gương đồng,
Nhược Khả Phi chậm rãi vươn tay xoa dung nhan người trong gương. Khuôn mặt này
chỉ khoảng 15 tuổi
Số mệnh hay là luân hồi?
Nhược Khả Phi cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ
cười, cười thản nhiên tràn đầy cuồng dã.
Phía sau nha hoàn cảm thấy cả kinh, lại
không nói gì.
Nhược Khả Phi chậm rãi đứng dậy:
"Không cần sợ, cứ như vậy đi." Dứt lời, đem mái tóc dài tùy ý xõa
tung, lấy 1 cây trâm bạch ngọc cài tạm.
"Đi ra ngoài một chút." Nhược
Khả Phi phất tay áo rộng thùng thình rồi đi ra ngoài.
"Dạ, phu nhân." Nha hoàn vâng
dạ đi theo phía sau.
Đã là mùa xuân, không khí tươi mát của
mùa xuân vừa lạnh vừa có chút vị ngọt, lan tỏa xung quanh rực rỡ muôn màu muôn
sắc làm người ta không thể rời mắt.
Bước chậm ở trong vườn, ngồi xuống đình,
Nhược Khả Phi rủ mắt xuống, suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
Bản thân nàng là nha hoàn khai bao của
hắn, như vậy, trong vương phủ này không có nữ chủ nhân. Cũng chỉ là tạm
thời thôi.
Ngẩng đầu nhìn hướng trời xanh thẳm, Khả
Phi nghiêng thân, tựa đầu vào cây cột.
Đây là chính mình trọng sinh sao?
"Đi rót một chén trà đến đây."
Nhược Khả Phi thản nhiên hướng nha hoàn phía sau nói. Nha hoàn vâng mệnh rời
đi.
Cây phù dung cổ thụ đã nở hoa, Nhược Khả
Phi mỉm cười nhìn cảnh đẹp trước mắt. Đã bao nhiêu lâu, nàng không thanh thản
như vậy
Đứng dậy, đưa tay sờ nhẹ đóa phù dung.
Đóa hoa màu đỏ, rất xinh đẹp, tay cách hoa một tấc đột ngừng lại. Với
không đến! Nhược Khả Phi đột nhiên không nói gì, nàng đã quên thân thể này thân
cao tựa hồ còn không đến 1m6.
"Là, muốn hái đóa này sao?"
Thanh âm tròn thanh như châu ngọc ở phía
sau Nhược Khả Phi vang lên. Một bàn tay thon dài mượt mà trắng noãn như ngọc
,thiếu niên hướng đóa hoa kia, cẩn thận hái xuống, đưa tới trước mặt Khả Phi.
Nhược Khả Phi xoay người, nam tử trước
mắt. Vẻ mặt ôn nhu ý cười, đẹp không giống chân nhân bình thường(ý chị bảo anh
không giốg người đó* hắc hắc* chị QH thấy đúng ko? QH: em suy nghĩ hơi ‘xa’ rồi,
anh ấy hơn người chứ em…). Có vài điểm giống "hắn" đêm qua
"Thỉnh an Vương gia." Nhược
Khả Phi không tiếp đóa phù dung kia.
"Sao?" Hiên Viên Cô Phong đem
hoa thu hồi, "Ngươi, là thiếp của cửu đệ?"
Sắc mặt của Nhược Khả Phi trầm xuống.
Tân nạp thiếp? Tiểu hài tử kia hành động nhanh như vậy? Nhược Khả Phi cúi đầu
không trả lời.
Hiên Viên Cô Phong nở nụ cười sáng lạn
đến cực điểm, cầm đóa hoa phù dung trong tay dừng lại trên vành tai Khả Phi ,
nhẹ nhàng nói: "Ta đi tìm cửu đệ đem người giới thiệu"
Nhược Khả Phi không ngẩng đầu, không có
cảm xúc gì, hơi hơi nhếch môi định nói gì đó. Bên tai lại truyền đến tiếng sấm
của Hiên Viên Cô Vân : "Doãn Tuyết Phi!"
Nhược Khả Phi nghe tiếng, mới nhẹ nhàng
ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tức giận của Hiên Viên Cô Vân đang bước nhanh tới bên
nàng. Thì ra, thân thể này gọi là Doãn Tuyết Phi à. Cùng tên nàng đều có chữ
"Phi".
"Vương gia." Nhược Khả Phi nhẹ
nhàng đáp lại, hướng Hiên Viên Cô Vân cười nhợt nhạt, Hiên Viên Cô Vân đã
đi tới bên cạnh đình. Nhìn Nhược Khả Phi cười nao nao, lập tức giận tái mặt.
"Các
ngươi ở đây làm cái gì?" Trong mắt Hiên Viên Cô Vân có bạo ngược, hắn vừa
rồi đã thấy được tất cả.
"Ta nghe nói cửu đệ nạp tân thiếp,
cho nên đến xem." Hiên Viên Cô Phong không chút để ý, mỉm cười.
"Hiện tại, ngươi đã thấy
được." Hiên Viên Cô Vân trầm giọng nói, ngụ ý lại rõ ràng. Bất quá, nếu
thấy được thì hiện tại liền cút đi.
"Ha ha." Hiên Viên Cô Phong
nhẹ nhàng nở nụ cười, giống bình thường, xoay người, "Vậy, cáo từ. Ngày
khác lại đến gặp cửu đệ."
Nhược Khả Phi liếc mắt nhìn Hiên Viên Cô
Vân-nắm tay thật chặt, tay run lên nhè nhẹ. Nhược Khả Phi nhìn thấy nhưng không
nói gì.
Đợi Hiên Viên Cô Phong đi không thấy
bóng người, Hiên Viên Cô Vân mới mạnh mẽ xoay người, giơ cao tay lên ,
"Ba" một tiếng đánh vào mặt Nhược Khả Phi :"Tiện nhân!"
Thanh âm run run .
Đứa nhỏ 15 tuổi dùng