
người trong lòng.
Chung quanh mọi người đều sửng sốt, khuôn mặt lạnh ra
lệnh cho quản gia, giờ lại ôn nhu khuyên bảo. Hay là đúng như lời đồn được nghe
thật.
Nhược Khả Phi không thèm nhắc lại, tùy ý Hiên Viên Cô
Vân ôm nàng vào Vương phủ. Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi trực tiếp đi tới
phòng mình, lại làm hạ nhân kinh ngạc lần nữa. Đơn giản là thiếp không cho phép
ở tại phòng của Vương Gia, chỉ có thể ở nơi Vương Gia chỉ định, đợi sủng hạnh.
Chính là vừa tiến vào Vương phủ. Hiên Viên Cô
Vân đã muốn cho hạ nhân hiểu được, trong lòng chủ tử nhà mình chỉ có nữ nhân
kia- địa vị rất đặc biệt. Cũng nói cho mọi người, phải cẩn thận hầu hạ .
Vào phòng, Nhược Khả Phi cũng cảm thấy có cảm giác.
Trong phòng thực ấm áp, Nhược Khả Phi chui vào ổ chăn ko chịu động, chỉ lộ đầu
nhỏ xinh ra ngoài, nhìn bài trí trong phòng. Hết sức xa hoa, có đất phong của
chính mình xem ra Hiên Viên Cô Vân thực được hoàng đế sủng ái.
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang , là canh gừng được đưa đến .
Hết nhanh thôi, không tệ lắm. Nhược Khả Phi ở trong
lòng cảm thán.
"Tiến vào." Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói,
ánh mắt lại không rời Nhược Khả Phi.
"Để đó, đi ra ngoài đi." Hiên Viên Cô Vân
nhẹ nhàng phất tay. Hạ nhân không tiếng động lui xuống, nhẹ đóng cửa.
"Đến đây, đem canh uống đi." Hiên Viên Cô
Vân ôn nhu khuyên nhủ.
Nhược Khả Phi cũng không nói, đứng dậy tiếp nhận bát,
một hơi mạnh mẽ uống rồi chui lại vào chăn. Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi
hành động như trẻ con, nở nụ cười. Cầm chén bỏ xuống, cởi giày trèo lên giường
tìm ấm áp.
Tiếng gõ cửa lại vang.
"Vương gia, ở cửa lớn có, Lý đại nhân, Chu đại
nhân... Đều đến đại đường chờ ngài ." Ngoài cửa, hạ nhân cung kính nói.
"Đã biết, đi xuống đi." Hiên Viên Cô Vân
buồn bực lại đem giày đeo vào, cúi đầu ở cái trán Nhược Khả Phi hôn, "Ta
đi một chút sẽ trở lại."
"Ân." Nhược Khả Phi ưm một tiếng, dùng chăn
đem quấn chặt mình, "Gọi Tiểu Vũ tiến vào."
"Hảo hảo." Hiên Viên Cô Vân xoay người mở
cửa rời đi.
Ko lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa cùng với
âm thanh khàn khàn của Tiểu Vũ.
"Tiến vào." Nhược Khả Phi nói.
Tiểu Vũ tiến vào sau nhìn bộ dáng Nhược Khả Phi ,
không khỏi lo mà nói: "Chủ tử sợ lạnh a?"
"Cũng không phải sợ, là chán ghét." Nhược
Khả Phi thản nhiên nói, "Hứa thành, ngươi trước kia đã tới? nơi này có
gì?"
"Nô tỳ chưa từng tới, nhưng có nghe nói qua. Nơi
này có rất nhiều dược liệu quý." Tiểu Vũ hồi tưởng .
"Nga..." Nhược Khả Phi cúi đầu ứng thanh, âm
thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không có.
Tiểu Vũ cúi đầu, này mới nhìn đến Nhược Khả Phi đã
muốn mơ mơ màng màng đi ngủ. Cái khăn che mặt hạ mặt không có gợn sóng, tiến
lên cẩn thận vì Nhược Khả Phi nắn vuốt góc chăn, xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có Nhược Khả Phi
vững vàng tiếng hít thở.
Cũng
không lâu sau, cửa phòng lại có tiếng bước chân....
Không lâu sau, ngoài phòng lại lần nữa vang lên tiếng
bước chân.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, gương mặt tuấn mỹ của
Hiên Viên Cô Vân xuất hiện ở cửa, nhìn Nhược Khả Phi đã ngủ say, ngẩn ra. Tiếp
theo mỉm cười rón ra, rón rén đi tới, nhẹ nhàng cởi giầy cùng quần áo, cũng
chui vào ổ chăn. Thân thủ ôm chầm Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi cảm giác được
không khoẻ, nhíu mày, nhưng không có mở mắt ra. Lẩm bẩm một tiếng, chui vào
trong lòng Hiên Viên Cô Vân, tiếp tục nặng nề ngủ. Hiên Viên Cô Vân cũng ách xì
1 cái, ôm lấy Nhược Khả Phi cũng đã ngủ.
Thẳng đến chạng vạng, hai người mới tỉnh lại.
"Đói bụng." Nhược Khả Phi tựa đầu tựa vào
ngực Hiên Viên Cô Vân, nghe tim hắn đập.
"Muốn ăn cái gì?" Hiên Viên Cô Vân ôn nhu
hỏi.
"Lẩu. không khí hôm nay thích hợp ăn lẩu nhất
." Nhược Khả Phi trở về nói.
"Lẩu là cái gì?" Hiên Viên Cô Vân khó hiểu .
Nhược Khả Phi đứng dậy, nhìn Hiên Viên Cô Vân con
ngươi nghi hoặc, nghiêm mặt nói: "Nơi này không có lẩu?"
"Không nghe nói qua loại đồ ăn này ." Hiên
Viên Cô Vân không rõ Nhược Khả Phi vì sao đột nhiên kích động như vậy.
Nhược Khả Phi khóe miệng hiện lên ý cười.
"Chúng ta mở 1 tửu lầu bán đc ko? Như vậy ở thời
điểm nào đều có thể ăn." Nhược Khả Phi ở trong ngực Hiên Viên Cô Vân họa
vòng, tùy ý dẫn theo yêu cầu.
"Hảo." Hiên Viên Cô Vân đối với yêu cầu bốc
đồng ko chút do dự đồng ý, hỏi, "Rốt cuộc lẩu là như thế nào?"
"Hắc hắc, đợi ngươi ăn rồi thì liền hiểu
được." Nhược Khả Phi nghe ngoài cửa sổ vù vù tiếng gió, trong lòng thầm
nghĩ nơi này thế nào lại thiếu lẩu, một thứ quan trọng.
Hai người mặc quần áo ngồi phòng ăn dạy cho bọn hạ
nhân dựa theo phương pháp trong lời Nhược Khả Phi bưng tới, bị Nhược Khả Phi
cho lui xuống.
Nhược Khả Phi đem hạt tiêu, hoa tiêu, gừng giã nhuyễn,
tỏi băm nhuyễn bỏ vào nồi làm Cô Vân trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn
được việc này. Nhược Khả Phi nhìn màu sắc nước dùng có chút tiếc hận nói:
"Đáng tiếc cốt canh hầm thời gian không đủ, nhưng mà chờ hầm đủ
chúng ta cũng chết đói."
"Muốn hầm tới khi nào là tốt nhất?" Hiên
Viên Cô Vân tò mò nhìn nồi nước trong tay Nhược Khả Phi , đem các loại đồ gia
vị nhất nhất để vào chung. Ko