
Rõ ràng đã đứng trước cửa khách sạn nhưng tôi lại một lần nữa chần chừ.
Vào lúc này đây, nói không hồi hộp thì là nói dối. Bao nhiêu lần cố gắng nhấc chân nhưng rồi lại đặt xuống. Hành vi này của tôi thực sự hết sức ngốc nghếch, đến mức nhân viên trong đại sảnh khách sạn liên tục nhìn tôi, tươi cười đi đến hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không.
Tôi cười đáp lại, hít sâu một hơi, phất phất tay biểu thị bản thân tất cả đều tốt, sau đó bước qua sàn đá cẩm thạch sáng bóng của đại sảnh khách sạn, đi tới trước quầy lễ tân, dùng ngữ khí bình tĩnh nói:
“Tôi có hẹn gặp mặt, muốn biết hiện nay cô ấy có ở phòng hay không”
Cô gái trẻ trước quầy lễ tân tươi cười “Xin hỏi là khách của phòng nào ạ?”
“Phòng 2208, tầng 22.”
Cô ấy vừa dùng máy tính kiểm tra vừa nhìn tôi hỏi, “ Vị khách đó họ gì ạ?”
Tôi nhấp nhấp môi “ Lương Uyển Đình, nữ .”
Đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến cái tên này trước mặt người khác. Vốn tưởng rằng nói ra ba từ sẽ vô cùng khó khăn, làm tôi bất ngờ đó là, ba từ đó bỗng nhiên như có lực, giống như kẹo đường nhảy từ trong miệng tôi bật ra, tâm tình tôi lúc đó cũng buông lỏng đi rất nhiều.
Đây là một cái tên rất có sức sống, giống hệt như chủ nhân cái tên này, đối với đa số người mà nói chỉ có thể dùng tiếng tăm lừng lẫy như sấm đánh bên tai mà hình dung, tuy nhiên vẫn mang đến cho mỗi người mức độ giật mình khác nhau.
Ví dụ như cô gái đứng trước mặt tôi đây, ba từ “Lương Uyển Đình” làm cô ấy kinh ngạc, đến đọc cũng đọc vô cùng rõ ràng rành mạch.
“Đạo diễn Lương?” Nhân viên lễ tân ngẩng đầu như đang đánh giá tôi, tuy cô ấy kìm chế cực tốt, nhưng tôi vẫn nhìn ra ánh mắt vừa hiếu kì vừa dò xét của cô ấy. Nghĩ cũng không cần nghĩ, tôi cũng biết cô ấy đang suy nghĩ xem tôi và đạo diễn này rốt cuộc có quan hệ gì, “ Tên chị là gì ạ?”
“Hứa Chân” Tôi nói “Tên của tôi.”
Cô ấy nhấc điện thoại nội bộ của khách sạn lên gọi, tầm 10 giây sau cô đặt điện thoại xuống, nhìn tôi nói: “Đạo diễn Lương mời chị lên trên”
Đứng trước cửa phòng 2208, đầu óc tôi ngày hôm nay lại một lần nữa trấn tĩnh lại.
Đại khái tất cả sự do dự, tôi đều đã dùng hết trong lúc đến đây rồi, bây giờ chỉ còn lại cái dũng khí không đạt được mục dích thì sẽ không từ bỏ mà thôi. Chân không còn run nữa, tim đập nhanh cũng đã bình ổn trở lại, tay đầy mồ hôi cũng dần dần khô ráo hơn, tôi nắm tay gõ cánh cửa gỗ nặng nề.
Cửa lẹt kẹt một tiếng mở ra, một luồng ánh sáng hắt xuống tấm thảm dày trên hành lang, tôi ngẩng đầu nhìn vào cửa phòng, một khuôn mặt xa lạ của một cô gái trẻ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang cười với tôi vô cùng thân mật.
“Em là Hứa Chân? Vào đi.”
Nơi mà tôi đang đứng là một căn phòng khách sạn xa hoa, màu sắc nhã nhặn, phong cách tao nhã, giống như phong cách tổng thể của khách sạn này, phòng khách rất rộng, cửa sổ sát đất rộng 4 5 mét, rèm buông hờ hững, đẹp vô cùng, có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc, nhìn thấy đường phố của thành phố, còn có đại dương xanh biếc ngoài xa. Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua lớp kính mỏng như cánh ve, tràn ngập khắp căn phòng.
“Chị là Kỷ Tiểu Nhụy, là trợ lí của đạo diễn Lương, đi theo đạo diễn lương cũng gần 6 năm rồi. ” Chị để tôi ngồi xuống bộ bàn trà nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất, tốc độ nói của chị rất nhanh. Từ động tác rót cà phê cho tôi có thể thấy, rất có năng lực làm việc. Chị ngẩng đầu cười với tôi, bím tóc sau gáy nhè nhẹ đung đưa, “ Chúng ta tuy đã nói chuyện hai lần qua điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên chị gặp được người thật, nhìn em bên ngoài giống đạo diễn Lương hơn trong ảnh, đều vô cùng xinh đẹp.”
Tôi có chút xấu hổ, “ Kỉ tiểu thư. Quá khen rồi”
Chị bật cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng sáng “ Gọi là Tiểu Nhụy là được rồi.”
“Dạ, chị Tiểu Nhụy.” Tôi nghĩ vẫn là nên thêm một chữ “chị” vào.
Chị lại lần nữa đánh giá tôi, nói : “ Chị sau này gọi em Tiểu Chân nhé.”
“Được ạ.”
“Mấy hôm nay quay phim đến gần 5 giờ sáng, hơn 6 giờ đạo diễn Lương mới đi ngủ.” Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Cô mới tỉnh được một lúc, còn đang làm vệ sinh cá nhân.”
“Vâng, không sao.”
Phòng khách rất yên tĩnh, nội thất xa hoa lặng lẽ làm nổi bật phẩm vị và đẳng cấp của khách sạn. Tôi ngoan ngoãn ngồi im, đầu cúi thấp, trên bàn trà ngoài một cốc cà phê còn có một quyển sách.
“Là kịch bản phim.” Kỷ Tiểu Nhụy giải thích “Trước khi em đến chị đang đọc.”
Trong trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi, kịch bản chính là một tập giấy dày, tập kịch bản trước mặt tôi đây so với tôi tưởng tượng đẹp hơn rất nhiều. Bề ngoài rất đẹp, bên trên viết bốn chữ rất nghệ thuật “Ba Chương Cam Kết”--- tôi nhớ ra đây chính là tên bộ phim điện ảnh, phía dưới là tên đạo diễn Lương Uyển Đinh và thời gian, đó chính là thời gian khởi quay. Trong nháy mắt tôi rất muốn lật cuốn kịch bản kia ra xem, nhưng mà cuối cùng cũng nhịn được.
Ở địa bàn của người khác, chung quy cần thận trọng một chút.
Có chút căng thẳng.
Ngước mắt lên, nhìn vào cửa phòng ngủ đang khép hờ, tôi nhịn không được mà quét mắt nhìn vào trong một chút, chỉ sợ một chút không cẩn thận, sẽ có người từ trong đi ra làm tôi trở tay không kịp.
Kỷ Tiểu Nhụy nhìn thấy