
ới muốn đỡ cô
lên, Thang Viên gian nan chống đỡ nâng nửa người trên, cũng không để ý
bàn tay đang chảy máu, khó khăn bắt được ống quần Viên Tiêu: "Viên Tiêu, Viên Tiêu, cậu dừng lại đi, tớ trở về với cậu, tớ trở về với cậu."
Viên Tiêu cảm thấy ống quần bị người kéo lấy, vừa định duỗi chân đá người nọ ra, khóe mắt lại nhìn thấy một màu vàng kim thoáng hiện trên cổ người
nọ, Viên Tiêu chợt quay đầu lại, vào giờ phút này người trong lòng anh
đang cau chặt mày ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, lại vẫn cố chấp
níu lấy anh không buông tay.
Tất cả tất cả đều quên hết đi, Viên
Tiêu vội vàng ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy Thang Viên vào lòng: "Bánh
trôi nhỏ, em làm sao vậy? Sao tay lại chảy nhiều máu như thế? Vì sao em
lại ngã xuống? Ai đẩy em à? Bánh trôi nhỏ… Có đau hay không? Có đau hay
không?"
"Viên Tiêu, chúng ta trở về, chúng ta trở về có được
không?" Thang Viên không trả lời câu hỏi của anh, chỉ giương mắt nhìn
anh chăm chú: "Trở về đi!"
Viên Tiêu mê mang ngẩng đầu lên, nhất
thời thu hết ánh mắt kinh hoảng của tên bị anh đánh, ánh mắt phẫn nộ của ông cụ cùng vẻ mặt kinh nghi của bạn học bên cạnh vào trong mắt, anh
cúi đầu nhìn Thang Viên, tay cô đang chảy máu, nhưng cô lại giống như
không thấy, đôi mắt bình tĩnh không nháy theo dõi anh, tựa như đang chờ
đợi quyết định của anh.
Chưa bao giờ khủng hoảng như vậy, Viên
Tiêu ôm chặt Thang Viên vào ngực, dường như sợ cô chạy mất, sắc mặt có
chút trắng bệch: "Được, anh... Anh trở về với em." Anh ôm cô đứng lên,
thân thể có hơi run rẩy, cánh tay vòng quanh cô không rời, có chút khó
khăn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Phía sau đám đông,
người vừa bới móc câu chuyện khi nãy bụm mũi nói với người bên cạnh:
"Như thế nào, hả giận chưa? Tớ đã đổ máu rồi này!"
Người bên cạnh hung hăng hít một hơi thuốc, nặng nề phun ra, cười lạnh nói: "Tớ còn nhớ rõ trận đòn năm đó!"
Bánh trôi nhỏ, bánh trôi nhỏ của anh… Viên Tiêu không khỏi buộc chặt cánh
tay đang ôm lấy Thang Viên, Thang Viên bị anh ôm chặt đến phát đau,
dường như anh muốn ép hết tất cả không khí trong phổi cô ra, hận không
thể dung nhập cô vào trong xương máu của mình, trở thành một thể với
anh.
Từ trước đến nay, anh đều là người thiết lập cạm bẫy, đứng ở một bên nhìn kẻ địch khổ sở giãy giụa trong đấy. Nhưng hôm nay, chỉ vì
vài câu nói, anh liền mất khôn, lộ ra một mặt tàn bạo của chính mình.
Trầm mặc, trầm mặc đáng sợ, dọc theo đường đi, không ai mở miệng nói chuyện, cho đến khi Thang Viên phát hiện đường mà Viên Tiêu đang đi không phải
là đường về nhà cô: "Cậu đưa tớ đi đâu?"
"Nhà anh."
"Nhà cậu cũng không phải đường này."
"Nhà của chính anh."
"Tớ không muốn đi, đưa tớ về nhà!" Thang Viên mệt mỏi tựa ở trên ghế nói.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần thời gian để tiêu hóa cho
tốt. Ví dụ như vì sao thiếu niên ngây thơ thẹn thùng lại đánh cuộc với
người khác? Vì sao một người tâm tư đơn thuần như vậy lại diễn trò đùa
giỡn? Còn có… Vì sao khi nãy anh ấy lại hung ác mà bạo lực như thế?
"Bánh trôi nhỏ, em tức giận sao? Là bởi vì anh đánh cuộc với bọn họ sao? Anh
không muốn, nhưng anh cũng không biết nên làm thế nào… Bánh trôi nhỏ, em đừng tức giận có được không?" Xe từ từ lái vào một chung cư xa lạ, Viên Tiêu ngừng xe, tiến tới trước mặt Thang Viên làm bộ đáng thương nói.
"Tại sao cậu lại đánh cuộc với người khác?" Thang Viên thở dài ở trong lòng, đột nhiên phát hiện mình không có cách nào cứng rắn đối với một Viên
Tiêu như vậy, mặc dù trong lòng chất chứa rất nhiều nghi vấn, chẳng qua
là một trò đùa trước đây của thiếu niên mà thôi, cô cũng không nhỏ nhen
đến mức đó. Cô chỉ cảm thấy Viên Tiêu có phần không đúng, nhưng mỗi khi
chống lại đôi mắt to kia thì cô đều quên mất phải suy nghĩ thế nào.
"Bánh trôi nhỏ." Viên Tiêu tựa đầu lên vai cô, giọng nói mang theo một chút
căm hận: "Đều là bọn họ buộc anh đấy! Bọn họ nói với bộ dáng của anh thì tỷ lệ thành công cao hơn bọn họ, anh thật sự không còn cách nào khác,
nhưng anh không có lừa dối em, thật đó!" Viên Tiêu chợt ngẩng đầu lên:
"Anh thích em, thật sự không phải vì lần đánh cuộc đó! Anh thề!"
Thang Viên dở khóc dở cười nhìn Viên Tiêu giơ tay làm ra động tác xin thề,
kéo tay anh xuống: "Được rồi, sao hôm nay cậu lại kích động như thế,
người ta cũng chỉ đùa giỡn mấy câu mà thôi, sao cậu có thể đánh người ta cơ chứ? Huống chi chủ nhiệm lớp vẫn còn ở đấy."
"Ai bảo hắn ta nói lung tung!" Viên Tiêu tức giận la hét: "Anh còn chưa đánh đủ đâu!"
"Cậu còn hăng hái thế sao!" Thang Viên bật cười: "Tìm thời gian đến xin lỗi ông cụ đi, cậu…"
"Anh không đi!" Viên Tiêu lắc đầu, xoay mặt: "Anh mới không đi!" Nhưng lại
thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, hôm nay coi như giấu giếm được, cũng
không biết bánh trôi nhỏ thông minh như vậy, có thể sinh nghi hay không, sẽ không đâu, Viên Tiêu chắc chắn, ai mà chưa từng trải qua thời thanh
xuân, bánh trôi nhỏ tuyệt đối sẽ không hoài nghi! Chỉ là, hôm nay anh
sai lầm rồi, không nên ra tay đánh người, bằng không cũng không cần lo
lắng đề phòng như thế.
"Nghe lời, đừng tùy