
g là Lạc Khanh Nhan sững lại, bất
giác vươn tay vuốt ngực của mình, tâm của nàng tự bao giờ đã không còn nãy lên
liên hồi, hay là vui sướng thõa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt cùng tiếu dung ôn noãn
kia của hắn
“ Nhan
Nhan, đến rồi sao?!” thanh âm vẫn như vậy nha, nhưng lại không khiến cho nàng cảm
thấy ấm áp như là uống một chén nước ấm, lại cảm thấy bình thản vô ba đến như vậy.
Không hiểu vì cớ gì, Lạc Khanh Nhan có chút khủng hoảng nhìn nam tử trước mặt
mình
Nam tử dường
như thấy Lạc Khanh Nhan không tiến lại, có chút không vui, hàng chân mày một
thoáng chau lại, chu môi có chút làm nũng, tiến lại gần Lạc Khanh Nhan, nhưng
khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước thì nam tử bỗng dưng hô lên, như là
bị vấp ngã, như một bản năng, Lạc Khanh Nhan vươn hai tay ôm lấy thắt lưng nam
tử nhưng là chỉ vừa chạm vô thôi, một cổ mùi hương xâm nhập nhanh chóng vào
trong mũi của nàng, Lạc Khanh Nhan đẩy ra nam tử nhưng không kịp rồi, mũi dao
không biết từ nơi nào trên tay nam tử xoẹt qua tay áo của Lạc Khanh Nhan, dù
tránh rất nhanh nhưng cũng đã để lại trên tay của Lạc Khanh Nhan, một đường máu
đỏ tươi. Lạc Khanh Nhan lùi về sau vài bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn nam tử, khẽ
quát : “ ngươi là ai?! Ngươi đem hắn đi đâu rồi?!”
Nam tử nghe
nàng hỏi vậy, một thoáng giật mình, nhưng rất nhanh liễm lại, vươn tay xé rách
mặt nạ trên mặt, để lộ dung mạo tầm thường. Lạc Khanh Nhan sắc mặt càng ngày
càng hắc
“ Di, ngươi
đã trúng Đoạn tình lại thêm Vong ưu, nhưng vẫn chưa phát tác, vẫn còn tỉnh táo
như vậy võ công của ngươi sâu hơn ta nghĩ….” Nam tử hì hì cười, lên tiếng.
Thanh âm không biết là khen ngợi hay là trào phúng nữa. Lạc Khanh Nhan nghe đến
đây, đôi con ngươi lạnh như băng không một độ ấm nhìn nam tử, âm thầm xuất ra nội
lực phản khán kịch độc trong cơ thể, khóe môi nhếch lên, cười lạnh : “ ngươi rốt
cuộc là người phương nào?!” Có thể giả dạng chữ viết của hắn, ắt hẳn là người
bên cạnh. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị là không thể nào, chỉ có… Mạc Ly. Nghĩ đến đây,
Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, một lần nữa mở ra, vẫn là đôi hoa đào mắt doanh
doanh ý cười nhưng lại khiến cho nam tử kia cảm thấy kinh sợ
“ Nói đi,
trước khi chết, ngươi cũng phải nói cho ta biết, thân phận của Mạc Ly chứ?!” Lạc
Khanh Nhan thoải mái cười. Nam tử kia nghe vậy, nở nụ cười châm chọc : “ ngươi
yên tâm, chủ nhân luyến tiếc ngươi chết, ngay cả Ngân Hương cũng lấy ra mà, cho
nên Lạc Vân trang chủ an tâm, ngươi không dễ dàng chết được đâu”. Lạc Khanh
Nhan cuối cùng cũng hiểu được vì cớ gì ngay từ đầu gặp gỡ nàng lại thấy ánh mắt
của Mạc Ly lại quen thuộc đến như vậy. Thì ra chính là đế vương Hàn Thanh – Âu
Dương Liên a, Ngân Hương! Một trong tứ đại kỳ dược thiên hạ cũng là trấn bảo
chi quốc của Hàn Thanh, lại đem cho nàng dùng, không biết nàng có nên cảm tạ hắn
không đây?!
Ý thức trở
nên mơ hồ, Lạc Khanh Nhan rút ra thanh đoản đao, tự đâm cho mình một nhát, sự
đau đớn khiến cho nàng thanh tỉnh đôi chút. Đoạn tình vong ưu sao, Âu Dương
Liên muốn nàng đoạn tình, vong ưu?! Sao lại có thể dễ dàng như vậy, kiêu ngạo
như nàng há có thể để cho hắn bài bố?! muốn có được nàng, cũng không phải dễ
dàng như vậy đi. Tất cả những người tính kế với nàng ngoại trừ Dung Phượng Ca
ra, ai còn có thể sống tốt?! ha hả….!! Âu Dương Liên ngươi cũng đã quá xem thường
Lạc Khanh Nhan ta rồi, đoạn tình vong ưu?! Đủ buồn cười…..
Gã nam tử
không ngờ Lạc Khanh Nhan lại tự đâm mình như vậy, có chút giật mình, nhưng nhớ
đến lời chủ nhân căn dặn, y bình thản đứng đó, đợi cho đoạn tình vong ưu hoàn
toàn phác tác như vậy chỉ cần đem người này giao cho chủ nhân là y xong việc. Lạc
Khanh Nhan vẫn dùng nội lực âm thầm khán cự độc dược, nhưng đoạn tình vong ưu
này, lợi hại hơn nàng nghĩ, nội lực của nàng hoàn toàn không thể chống cự được
nó, có chút gắng sức, nếu cứ như vậy nàng nhất định sẽ bị mất đi ý thức, không
thể dễ dàng khiến cho nam nhân kia như ý được, thả làm ngọc nát còn hơn ngói
lành, Lạc Khanh Nhan rất cao ngạo, dù cho có chết cũng tuyệt đối không bị bài bố
Cho nên dường
như là dùng cả sức lực cuối cùng, phách ra một chưởng về phía nam tử, sau đó
cũng lắc mình nhảy xuống hồ. Nam tử chưa từng nghĩ đến kết cục sẽ là như vậy, bị
trúng một chưỡng, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, khóe môi rỉ ra một dòng huyết
đỏ sẫm, bên tai còn văng vẳng thanh âm tràn đầy quyết tuyệt cùng kiên định của
người kia : “ nói cho Âu Dương Liên, thù này Lạc Khanh Nhan ta sẽ nhất nhất đòi
lại”. Nhìn mặt hồ yên tĩnh như lúc ban đầu, dường như không thấy vết tích nào cả,
nam nhân có chút ão não, ra hiệu cho ám vệ gần đó xuất hiện, nam nhân ra lệnh :
“ dù có lục tung hết mặt hồ này, nhất định cũng phải tìm được người kia?!”
Hàng chục
ám vệ lĩnh mệnh nhảy xuống hồ tìm kiếm, nhưng sau ba canh giờ, hàng chục ám vệ
bơi xung quanh dường như là hơn một nữa mặt hồ vẫn không thấy bóng dáng của Lạc
Khanh Nhan đâu cả, dường như người kia đột ngột biến mất vậy. Nam tử nghe vậy,
sắc mặt tái ngắt. Chủ nhân ra lệnh, tuyệt đối không được làm hại người kia, bằng