
ày còn một ít ngân lượng, ngươi cầm lấy..”
Lạc Khanh Nhan đưa cho Tiểu Vân một bọc hành lí. Tiểu Vân vươn tay nhận lấy, ngập
ngừng nhìn Lạc Khanh Nhan, muốn nói rồi lại thôi. Lạc Khanh Nhan thấy thế, đạm
cười : “ ngươi đừng lo lắng cho ta, ta biết tự giải quyết đúng mực”
Tiểu Vân
thanh âm có chút nghẹn ngào : “ vương phi, hãy để Tiểu Vân hầu hạ ngài thêm một
ngày nữa đi” nàng thực sự luyến tiếc, luyến tiếc nữ tử tuy mặt ngoài lạnh lùng
nhưng tâm lại ấm áp này ( Dao Dao : Tiểu Vân, ngươi nhầm to ta +_+)
“ Không cần,
ta tự có sắp xếp, Tiểu Vân… ngươi bảo trọng..” Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, quả
thật nàng cũng có chút luyến tiếc tiểu cô nương nhỏ hơn mình vài tuổi này. Có lẽ
lần đầu tiên đến cổ đại này, tiểu cô nương tên gọi Tiểu Vân này luôn ở bên cạnh,
quan tâm nàng, sẽ lo lắng khi nàng bị thương…. Nhưng là luyến tiếc, đơn giản chỉ
là luyến tiếc, mỗi người điều có việc của mình, mỗi người điều có con đường phải
đi, do bản thân mình chọn lựa…, nàng tuyệt đối sẽ không vì ai mà dừng lại bước
chân của mình!
“ Vương
phi, người cũng bảo trọng…” Tiểu Vân gật gật đầu, khóe mắt đã ngân ngấn lệ
nhưng vẫn kiên cường không cho nước mắt lăn dài trên má, hơn ai hết, Tiểu Vân
hiểu rõ, vương phi chính là chán ghét nhất nước mắt
“ Đi thôi,
cũng không phải chia tay mãi mãi, sau này có duyên sẽ gặp lại…” Lạc Khanh Nhan
đạm cười. Tiểu Vân cười gượng, sau đó mang theo hành lí, xoay ngước bước ra khỏi
phòng
Lạc Khanh
Nhan nhìn bóng lưng Tiểu Vân khuất dần, khe khẽ thở dài….
Chỉ còn hôm
nay nửa thôi, tối mai theo kế hoạch là Lạc Khanh Nhan nàng có thể hoàn toàn
thoát khỏi tòa vương phủ nhàm chán này rồi, sẽ nhanh thôi, là nàng có thể làm
những gì mà mình muốn, rốt cuộc cũng không có ai, chẳng có gì cản nổi bước chân
của nàng, nữ tử này bản chất chính là gió, gió vốn không dừng lại bất cứ chốn
nào, tung hoành khắp chân trời góc bể, không biết… có nơi nào để gió vấn vương,
dừng chân ghé lại đây??!!!
Đêm
Bầu trời
huyền bí với những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời, dãy ngân hà xinh
đẹp, vắt ngang cả bầu trời
Đêm nay rực
rỡ với hàng ngàn vì sao xinh đẹp, nhưng lại không có trăng…
Bỗng, một
góc chân trời rực sáng, như là có ai đó đốt một đốm lửa thật lớn về một phía
chân trời vậy
Một lát, tiếng
la gọi, thanh âm hớt ha hớt hãi, hối thúc khắp nơi, vang vọng cả một góc phố đế
đô, nơi kia thật sự quen, chẳng phải chính là tam vương phủ sao?
Lạc Khanh
Nhan nhìn Ngọc Uyển các chìm mình trong lửa, trên môi cong lên tiếu dung tuyệt
mĩ, ánh lửa bập bùng, như có như không phản chiếu trên dung nhan của nàng, càng
khiến cho tiếu dung kia thêm một phần quỷ dị, tà tứ…
Lạnh lùng
xoay ngước bước đi, tranh thủ lúc tam vương phủ hỗn loạn Lạc Khanh Nhan rất tự
nhiên, thong thả bước ra ngoài…
Cái gọi là
nhân định không bằng ý trời, có chăng xưa nay luôn không sai vào đâu được? mặc
dù lên kế hoạch rất kỹ nhưng nhìn thấy nam nhân ngập trời lửa giận nhìn mình, Lạc
Khanh Nhan cũng không tránh khỏi có chút giật mình, hàng chân mãy một thoáng
cau lại, Hạ Thanh Uyển đó làm việc kiểu gì mà lại để cho hắn đến đây?
“ Khá lắm,
Lạc Khanh Nhan… ngươi quả thật rất to gan…” Âu Dương Triệt lạnh lùng cười, nếu
không phải hắn để quên mật báo quan trọng để giao cho hoàng huynh chắc chắn sẽ
không thấy được cảnh tượng này, hắn chưa từng nghĩ rằng nữ tử này lại to gan lớn
mật đến như vậy, đốt chảy cả một dãy ngọc uyển các, ung dung tự tại mà thoát
thân, nhìn vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, Âu Dương Triệt bật cười, đúng rồi, nữ tử này
vốn đâu phải Lạc Vân Linh, nàng là Lạc Khanh Nhan, có cái gì mà không dám làm
chứ?!
“ Để ta đi..”
Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm gằn từng tiếng, bây giờ cho dù là ông trời
cũng không thể cản nàng, Lạc Khanh Nhan nàng một khi đã quyết định thì không ai
có thể ngăn được, quật cường hơn bất cứ ai…
“ Không được,
ngươi là vương phi của bổn vương…” Âu Dương Triệt thốt lên, hắn không suy nghĩ
được gì, hắn chỉ biết, nếu để cho nàng đi, hắn nhất định sẽ hối hận, hắn cũng
không rõ tại sao bản thân mình lại nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không để ý nhiều đến
như thế, tự tôn của hắn không cho phép, nàng cứ như vậy nghênh ngang trước mặt
hắn bước đi.
Lạc Khanh
Nhan nghe hắn nói vậy, khóe môi cong lên nét cười tuyệt diễm, đôi hoa đào mắt
khẽ nheo lại, như cười cợt, như chế nhạo : “ ngươi nên nhớ… ta là Lạc Khanh
Nhan, không phải là Lạc Vân Linh….”
“ Vậy thì
sao, ta chỉ biết, người đứng trước mặt ta là đương triều Hàn Thanh tam vương
phi mà thôi…” Âu Dương Triệt cố chấp
Lạc Khanh
Nhan nhíu mày nhìn hắn, nếu bây giờ nàng động thủ thì chắc chắn sẽ là bại tướng
dưới tay hắn, có lẽ đành dùng đến chiêu cuối cùng này vậy….
“ Âu Dương
Triệt….” Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, làn môi anh đào cong cong, tiếu dung
không giống như thường ngày, không đạm mạc, không chế nhạo mà mang chút gì đó
câu nhân, thêm vài phần tà khí khiến cho Âu Dương Triệt một chốc sững sốt, đến
khi định thần lại thì đã thấy nữ tử đứng gần sát mình, tay ngọc ôn nhu chạm nhẹ
vào gương mặt của hắn, rồi từ từ ..