
cụ anh lợi dụng rồi……” Mặt Bất Hoặc tuy rằng không có biểu cảm gì như trước, nhưng giọng điệu của cô đã có chút không vui.
“Cô có lẽ là người thông minh nhất trong “Tứ thiên vương” …..” Đằng Tế hứng thú nở nụ cười.
“Những lời này từ trong miệng anh nghe thấy chói tai.” Bất Hoặc trừng mắt nhìn anh, cảm xúc bình tĩnh không dao động từ trước đến nay lại có chút bị kích động.
Bất Loạn mẫn cảm nhìn cô một cái, trước kia mặc kệ cô cùng Bất Lão trêu chọc Bất Hoặc như thế nào, cô cũng bất động như núi, cũng chưa từng tức giận, nhưng nhìn hiện tại xem, Đằng Tế lại có bản lĩnh trêu ghẹo cô phát cáu!
“Phải không? Tôi là tự đáy lòng khen ngợi cô mà!” Đằng Tế khen ngợi nói.
“Được kẻ địch khen ngợi, là một loại sỉ nhục.” Cô mím chặt khóe miệng.
“Kẻ địch? Thực đáng tiếc lập trường của chúng ta bất đồng.” Anh thở dài.
“Tôi lại cảm thấy như vậy rất tốt, vì lập trường chúng ta bất đồng nên mới có thể có cơ hội đánh nhau.”
“Nghe qua, cô hình như rất chờ mong đánh nhau cùng tôi?” Anh cười.
“Tôi rất chờ mong, bởi vì tôi rất muốn xem xem, Kỳ Lân Vương rốt cuộc có năng lực gì, lại có nhược điểm gì…..” Cô nhìn thẳng anh.
“Ồ? Vậy cô đã nhìn ra cái gì vậy?” Anh tò mò hỏi.
“Tôi phát hiện, Kỳ Lân Vương tinh minh lợi hại cũng chẳng qua chỉ là tiểu quỷ cô độc lại thích cậy mạnh.” Cô dùng một câu đơn giản nhất đáp lễ anh, sắc bén tìm tòi mặt nạ của Đằng Tế.
Đằng Tế ngẩn ra, thay đổi sắc mặt.
Cô độc, lại thích cậy mạnh……
Chẳng qua chỉ vài chữ, vì sao tim anh có thể có loại nỗi đau bị đánh trúng như thế này?
Giang Tuân cùng Đinh Lược nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, Đằng Tế lúc này chỉ sợ là đã thật sự gặp đối thủ rồi.
“ Bất Hoặc, đừng cùng hắn ta rầy rà nữa, trực tiếp giết bọn họ……” Bất Loạn không Piên nhẫn nữa, cô lớn tiếng quát, gượng gạo đứng về phía trước, vén váy dài, từ trên bắp đùi thon dài rút ra một cây súng lục cỡ trung hỏa lực kinh người, bộ dáng bất cứ lúc nào muốn làm lớn một trận.
“Hôm nay rốt cuộc dừng lại thôi, Bất Loạn, chúng ta đi thôi!” Bất Hoặc cân nhắc tình thế, trong lòng hiểu được, lần giao phong hôm nay cô xem như thua rồi.
“Cô muốn chúng ta cứ như vậy trở về?” Bất Loạn không cam lòng.
“ Đúng.”
“Cứ như vậy buông tha bọn họ?” Bất Loạn tức giận đến một đầu tóc xoăn suýt nữa nổ tung, cô còn chưa đại khai sát giới mà! Vậy đêm nay cô là tới làm cái gì? Đóng vai phụ?
“Đừng quên, bọn họ muốn chạy còn phải qua một cửa của những người này!” Ánh mắt Bất Hoặc sắc bén nhìn chăm chú “Hội viên” trong hội trường.
Cô nói vừa xong, hội trường những chính thương nhân vật nổi tiếng này như là nhận được chỉ lệnh, đột nhiên tất cả đều lấy súng từ trong ngực ra, nhắm ngay Đằng Tế cùng Ngũ Hành Kỳ Lân.
“Shit!” Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát đồng thanh thấp giọng rủa.
“Thế lực của “ Thần Thoại” thật đúng là mạnh mà!” Đinh Lược trào phúng nhìn bốn phía những đại nhân vật giới chính thương toàn cầu chiếm một phần nhỏ nhoi này.
“Vì sao những người này cam tâm bị ‘Thần Thoại” mua chuộc? Bọn họ hẳn là cái gì cũng không thiếu mà!” Phương Khoát khó hiểu.
“Bọn họ không phải bị mua chuộc, A Khoát, mà là bị ‘khống chế’.”Đằng Tế hừ lạnh.
“Khống chế?” Bọn Đinh Lược đều ngẩn ra.
“Chính xác mà nói là hạ ‘độc’, “Thần Thoại” sở dĩ có thể chiêu mộ kẻ mạnh trên thế giới, cái được dùng chính là thuốc phiện tên là ‘Saint Angel’?” Đằng Tế nhìn chằm chằm Bất Hoặc, giọng điệu trở nên gay gắt.
Bất Loạn kinh hãi trừng lớn mắt, đây là bí mật hội viên cao nhất nội bộ mới biết được, Đằng tiểu quỷ làm sao mà biết được?
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn '>
Bất Hoặc dường như cũng không kinh ngạc, con mắt lạnh như băng của cô ngược lại ngoài ý muốn hiện lên một tia khen ngợi.
“Biết quá nhiều chuyện, là có thể đoản mệnh.” Cô thản nhiên cảnh cáo.
“Mạng của tôi hình như còn rất trường thọ.” Anh hừ giọng nói.
“Muốn trường thọ, anh trước nên có năng lực còn sống rời khỏi nơi này.” Bất Hoặc khiêu khích bỏ lại những lời này, xoay người thong dong rời đi.
“Đáng giận, tự tay giết soái ca là thú vui của tôi mà……” Bất Loạn hung hăng trừng nhìn bọn họ một cái, bĩu môi lớn tiếng phàn nàn, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời theo sau Bất Hoặc đi ra ngoài.
Các cô vừa đi, những đại nhân vật này lập tức lên đạn nòng súng, Ngũ Hành Kỳ Lân cùng Đằng Tế dựa lưng vào nhau, làm thành một vòng tròn, nhưng lại tán gẫu nói chuyện phiếm.
“Làm sao bây giờ?” Phương Khoát ghét đấu súng.
“Đành phải xông lên.” Đinh Lược bắt đầu xắn tay áo lên.
“Thi đấu được rồi, xem ai hạ gục được nhiều người nhất.” Vũ Tuyệt Luân hai tay kéo trường tiên, tế bào chiến đấu trong cơ thể toàn bộ sôi trào.
“Đồng ý.” Lâm Thiên Túng tán thành.
“Ta đây khẳng định rằng, loại việc này là sở trường của tôi.” Giang Tuân tự tin nói, loại trò chơi xông pha này với anh mà nói sớm đã là cơm thường.
Đằng Tế nghe đối thoại của bọn họ xong, quả thực phì cười không được.
Cùng một chỗ với năm tên xằng bậy này mới có thể đoản mệnh!
“Nếu muốn so, vậy sảng khoái đánh đi! Nhưng trọng điểm là xuống tay đừng quá nặng.” Anh cười hạ lệnh.
Sáu người vì thế cùng nhau hành động, trong mưa bom bão đạn, thâ