Polaroid
Thần Thoại Ma Vương

Thần Thoại Ma Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 9.5.00/10/304 lượt.

chính? Là cô? Hay là đứa trẻ kia?

Đến tột cùng, làm sao phân biệt được thiện ác? Nhân tính rốt cuộc vốn thiện lương hay là ác độc? Cô trước đây nghĩ không ra, hiện tại vẫn khó giải như cũ, cô chỉ biết là, có thể làm người ta tổn thương thảm nhất nặng nhất, cũng là người, giết chóc thật sự tàn nhẫn trên thế giới này không phải là tổn thương trên thân thể, mà là sự lăng nhục tâm hồn.

Mà cô, là người bị hại.

“Chuyện mười năm trước…… thực ra không phải do cô làm?” Đằng Tế nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn anh.

“Cô làm sao có thể đi hạ độc, căn bản không có khả năng.” Anh thở dài.

“Anh vì sao nói như vậy?” Cô trừng lớn hai mắt.

“Cô là một người ở thị trấn kia, nếu thật sự muốn hạ độc hại người, tuyệt đối sẽ không gây rối ở thị trấn nơi mình ở, làm như vậy không phải tương đương nói cho mỗi người là cô làm sao? Người bắt cô quá không có đầu óc rồi, cô làm như vậy đối với cô cũng không có lợi ích gì, không phải sao?” Anh cười khẩy nói.

“Có lẽ tôi muốn trừng phạt một số kẻ ác trong thị trấn……”

“Ngay cả cha mẹ nuôi của cô cũng trừng phạt? Có thể sao? Trừ phi bọn họ đối với cô không tốt, khiến ghi hận trong lòng, nhưng, những ngày tháng cô sống cùng bọn họ cũng rất vui vẻ, đúng không?” Anh điều tra chuyện trước đây của cô rất kỹ càng tỉ mỉ.

“Tôi hận bọn họ……” Tim cô căng thẳng, giọng nói buồn bực.

“Nếu hận thật, thì sẽ không giấu diếm chân tướng.” Anh nhìn chằm chằm cô.

Khuôn mặt nhỏ thanh lệ của cô trong nháy mắt biến sắc.

“Bởi vì không muốn thương tổn bọn họ, cho nên mới không nói ra, thà rằng một mình nhận tội……” Anh từ các manh mối, liền tự động chắp vá ra chân tướng năm đó.

“Đừng nói nữa!” Cô ngăn cản lời anh tiếp tục nói.

Anh thu hồi trào phúng quen thuộc, đáy mắt hiện lên một chút thương tiếc. “Cô đó, thật ngốc.”

Vốn dĩ cô là một cô gái thông minh thiện lương lại tri kỷ! Khiến cô trở nên lãnh huyết, là thế giới lạnh lùng lại tàn khốc này……

Càng là người bên ngoài kiên cường, nội tâm lại càng yếu ớt, anh có lẽ cũng giống như cô.

Cô giật mình kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, ngực thế mà lại nổi lên sự rung động, kiềm nén đã rất nhiều năm, nỗi đau của cô, thù hận của cô, oan ức của cô, được vỗ về chỉ bởi một câu “thật ngốc” đơn giản của anh.

Đợi mười năm, rốt cục cũng có người tin tưởng cô…… Tin tưởng cô vô tội……

Dường như hiểu được cảm nhận của cô, anh không nói thêm gì nữa, chỉ vươn tay trái, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tú lệ trẻ trung lại tang thương của cô.

Cô cứng người lại nhưng không né tránh, chỉ yên lặng nhìn thẳng anh.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn '>

Nhiệt độ lòng bàn tay anh sưởi ấm mặt cô, thẩm thấu lòng của cô, cô quên cả hít thở, suy nghĩ mơ hồ xao động trong con mắt đen thăm thẳm của anh.

Đằng Tế kỳ thật đã sớm hiểu được, nguyên nhân anh bị cô hấp dẫn cũng chỉ có một.

Anh thích cô, thích cô gái duy nhất có thể ngang hàng cùng anh, mà cô đối với anh, hẳn là cũng có cảm giác như vậy.

Giờ khắc này, tần số nhất trí, hai người tài trí phản ứng tương đuơng nhau, lần đầu tiên bỏ đi rào cản trong lòng nhau, dứt bỏ lý trí cùng lập trường hai bên, vong tình cho nhau ngóng trông, giải phóng tình cảm tha thiết trong lòng……

Xe cứu thương cuối cùng đã tới, khi những nhân viên cấp cứu kia tìm được bọn họ, Bất Hoặc mới từ trong ma pháp nhất thời ngẩn ngơ kia bừng tỉnh.

Cô vội vàng rời mặt đi, cố gắng tìm lại bình tĩnh thuộc về chính mình, chỉ là, cho dù bề ngoài khôi phục lạnh lùng, tim cô lại nhảy nhót không thể lại trở lại quỹ đạo.

Đằng Tế nhìn cô, cười tựa như không cười, nói: “Cẩn thận đó! Quá thích anh, em sẽ rất phiền não đấy!”

“Quá thích em, anh cũng sẽ rất phiền não.” Cô sắc bén phản kích.

Anh sửng sốt một giây, bùi ngùi nở nụ cười. “Quả thực, chúng ta đều giống nhau……”

Hai người đối địch yêu nhau, đối với song phương đều là vấn đề nan giải.

Khi nhân viên cấp cứu nâng Đằng Tế lên cáng cứu thương, anh đột nhiên lại nói:“Lần sau tỉnh lại, anh không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì, đến lúc đó em hãy tìm lại chân chínhbản thân anh……”

Lòng cô khẽ chấn động, đang muốn phủ nhận, anh lại không đợi cô trả lời, đã mệt mỏi nhắm mắt lại, mê man đi.

Nhìn ý thức thuộc về Đằng Tế lại ngủ say lần nữa, vậy mà cảm thấy buồn bã thất vọng, vậy mà cảm thấy…… sầu lo bất an.

Nói thật, cô xác thực rất lo lắng anh sẽ cứ như vậy mà biến mất, bởi vì cô rốt cục hiểu được, trong thời gian anh biến thành Ma Vương kia, lòng cô không phải là “vô vị”, mà là “nhớ nhung”.

Đoạn thời gian nhìn anh không phải là anh, cô thật sự rất nhớ nhung Đằng Tế……

Cảm giác này, là thích sao?

Là thích……

Cô đi theo lên chiếc xe cứu thương, ngồi ở bên Đằng Tế, ánh mắt của cô trước sau không rời khỏi Đằng Tế, không phát hiện khuôn mặt nhỏ luôn luôn lạnh như băng của bản thân lần đầu tiên toát ra hơi thở thuộc về con người.

Hơi thở của “phụ nữ”….. Tòa thành đêm nay có dạ tiệc, là tiệc mừng công Thiên Thần đặc biệt tổ chức cho Đằng Tế, thành viên quan trọng của “Thần Thoại” Dường như tất cả thành viên đều tham dự, tòa thành vốn dĩ nghiêm trang lạnh lẽo thanh u bỗng c