Thâm Viện Nguyệt

Thâm Viện Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324351

Bình chọn: 7.00/10/435 lượt.

ung với đám

thương gia phu nhân dứt khoát gọn gàng này thú vị hơn nhiều. Về phần Phùng gia

phu nhân bôi đen nàng cái gì, không cùng vòng giao tiếp, tai không nghe lòng

không phiền. Đại khái cũng chỉ là nói nàng bất hiếu không hiền linh tinh, dùng

đầu gối nghĩ cũng biết, làm gì tự chuốc lấy phiền?

Chỉ cần không phải muốn Tam

Lang bỏ vợ, chuyện khác liền đừng đến phiền nàng.

Hôm nay là tiệc thưởng cúc

của nhà họ Sử chuyên bán lương thực, nàng có một thời gian không ra cửa, vài vị

phu nhân quen biết đều vui mừng, vây quanh nói cười.

Thì ra năm nay tình hình

Hoàng Hà vỡ đê không nghiêm trọng a... Vậy số bạc cứu trợ kia đã đi đâu? Nàng

thản nhiên cười, âm thầm ghi nhớ khoản

Đáng tiếc chưa kịp tìm hiểu,

Sử phu nhân liền tới chào đón, không thể hỏi sâu hơn. Xã giao nói cười một lát,

kết quả có phu nhân nhíu mày, "Hôm nay có vinh hạnh nhìn thấy hoa khôi

nương tử mới ra là hay không? Nghe nói múa đẹp như tiên, có thể cho chúng ta

nhìn một cái không?”

Chúng phu nhân cười rộ lên,

Sử phu nhân cười mắng một tiếng, "Bà nghĩ thật hay! Không biết lão gia nhà

ta cho cô ta cái viện lớn, ngay cả ta cũng không được bước vào, huống chi là

sai sử cô ta.”

Hoa khôi nương tử mùa thu này

thì ra đã vào tay Sử gia? Chỉ Hạnh chỉ cười nhẹ, giống như nghe được một tin

thú vị.

Đại Yến truyền tới nay đã có

hơn hai trăm, dần dần trọng văn khinh võ, tạo ra tình cảnh phú quý phong lưu.

Lạc Dương cuồng mẫu đơn, kinh thành đọ hoa khôi. Văn nhân xã giao nơi yên hoa

chỗ thi từ được coi là chuyện phong nhã, đọ hoa khôi mùa thu lại oanh động toàn

thành. Nhà ai nếu nạp được hoa khôi nương tử làm thiếp liền rất có mặt mũi...

Ít nhất giá trị người đó liền tăng lên mười phần.

Chỉ là trạng nguyên trong yên

hoa, hoa khôi nương tử, cũng không phải tiền có thể đánh động. Lúc trước cũng

chỉ những công khanh quyền quý có thể khiến hoa khôi nương tử gật đầu, không

nghĩ tới sẽ chịu làm thiếp nhà thương nhân.

Sử gia này cũng không đơn

giản.

Vương gia phu nhân bán đồ sứ

tiến đến bên người nàng, thần bí hề hề nói, "Cảm thấy lạ

"Có một chút." Chỉ

Hạnh cười cười.

"Hoa khôi nương tử kia

là kẻ thông minh..." Giọng bà càng thấp, "Sử gia đã móc nối với đám

người bán quân lương. Hoa khôi nương tử kia tin tức cũng thật linh thông...

Nhưng sau này cô đừng thân cận với Sử phu nhân quá. Xã giao là được."

"Bán quân lương có gì kì

lạ? Sử gia chính là bán lương thực." Nàng cảm thấy hứng thú hỏi, "Tỷ

tỷ chỉ bảo.”

"Còn tỷ tỷ, đứa con của

ta được cô cứu tuổi cũng sàn sàn với cô!" Vương phu nhân xì một tiếng, cầm

quạt tròn che giấu nụ cười, thấp giọng nói, "Không phải bán lương thực cho

quân... Mà là bán quân lương trong kho lấy lời... làm ăn đứng đắn không làm,

lại đi theo con đường bất chính này. Cô là người nhà quan, người khác đâu chịu

nói với cô!”

Chỉ Hạnh che miệng, "...

Đây chính là...”

"Suỵt, là để cô cảnh giác,

đừng ồn. Nha, mấy người kia, cô đừng chỉ nhìn mặt mũi rồi nhận xét. Mua bán

đồng, bán muối lậu..." Vương phu nhân giọng điệu chuyển thành thầm oán,

"Nếu sớm biết Sử gia đi con đường bất chính như vậy, nói gì ta cũng không

đến đây... Kết quả dẫn theo một đám đầu đầy tiền, rắn chuột một ổ.”

Bán quân lương. Trời. Chỉ

Hạnh lặng lẽ nắm chặt quạt tròn. Nay phương bắc không yên ổn, quyền thế của võ

tướng ngày càng nhẹ. Nghe nói có tin báo quân lính chỉ ăn uống tại chỗ không có

tiền gửi về... Không nghĩ tới kho quân lương d bị cũng bị đào...

Vạn nhất có chiến sự, lấy gì

đánh giặc? Bụng đói sao?

Nàng còn đang xử lý tình báo,

kết quả một đạo bà lại đến cắt ngang, những phu nhân này lại rất hứng thú, đều

nói đạo bà này rất có bản lĩnh.

Làm ơn đi, hạng người tam cô

lục bà, có gì mà giỏi? Nói chút chuyện xưa nhân quả báo ứng, bản lĩnh trăm ngàn

chỗ hở. Thật sự muốn xem những thứ này, ta còn có thể làm hay hơn. Chỉ Hạnh oán

thầm, lại chỉ có thể một bộ ôn nhu bình tĩnh ngồi, coi như xem xiếc khỉ vậy.

Thật vất vả chờ đạo bà kia

giả thần giả quỷ xong, dâng lên một ly rượu phép, nàng không thể làm khác

người, chỉ có thể tùy ý thưởng tiền dầu vừng, tiếp rượu phép.

Rượu này... không thích hợp.

Nàng nhẹ thấm thử, giỏi lắm,

không ngờ là loại thuốc mê phát tác chậm. Rất tinh vi, giữa tiệc rượu sẽ không

hay biết, chỉ nghĩ rằng mình uống say.

Chỉ Hạnh hơi chần chừ, đạo bà

kia vẻ mặt hiền lành, hòa ái mời rượu, nói là có thể được con trai. Mấy vị phu

nhân ngồi cùng bàn cũng ồn ào lên tiếng, dù sao con nối dòng mới là đại sự. Mấy

người hơi thân với nàng ngược lại còn gấp hơn nàng, nói nàng tình cảnh đã rất

gian nan, vẫn là nhanh sinh con trai mới có chỗ dựa.

Nàng cũng cười cười, uống một

hơi cạn sạch, ly trơ tới đáy, mọi người đều nở nụ cười, đạo bà kia cười đến đặc

biệt thoải mái.

Uống thì uống... nhưng đều

uống vào ống tay áo, chỉ là ai cũng không nhìn ra. Đã nói nàng mà giả thần giả

quỷ thì còn lợi hại hơn thiên sư, huống chi chỉ là đạo bà tầm thường.

Chẳng qua nàng không rõ, vì

sao lại thiết kế nàng như vậy, muốn truy cứu nhưng lại thôi.

Nàng vừa cười nói, vừa vụng

trộm lưu ý. Tiệc rượu sớm tan


Pair of Vintage Old School Fru