
nhất trên đời này.
Chỉ Hạnh người chủ lòng dạ
rộng rãi này đã gác mọi chuyện xuống, nhưng người của Tu Thân Uyển lại không
làm được.
Tuy nói đến đây chưa được bao
lâu, nhưng đây là một thời đại trọng nghĩa khí, người vẫn có tâm huyết. Những
nô bộc nhà thương nhân này giảo hoạt thì giảo hoạt, nhưng vẫn phân rõ thị phi
tốt
Gặp qua mẹ chồng ác độc,
nhưng chưa từng thấy mẹ chồng ác độc bỏ thuốc con dâu! Đánh chửi bị người ta
nói, bỏ đói con dâu liền bị người chỉ trích... Thật không nghĩ tới đường đường
là thế gia, ngay cả việc thương thiên hại lý như bỏ thuốc cũng làm! Mưu hại còn
là cô nương ôn nhu hòa khí chủ của bọn họ!
Đại Yến thượng võ, trên tay
không có chút chiêu thức làm sao đi lại trên giang hồ? Có mấy người còn từng
theo đội thương đi ngàn dặm, gặp nhiều biết rộng. Không giống như nô bộc thế
gia sống an nhàn sung sướng, rất nhiều người dũng mãnh gan dạ, muốn tìm, đương
nhiên không ít.
Nếu cô gia đã lên tiếng,
được, được!
Tất cả cửa góc nối giữa Tu
Thân Uyển và Phùng gia, có thể khóa liền khóa, không thể khóa liền kéo ngựa lớn
treo chuông, ai dám vượt ranh giới, đánh la gõ trống, cùng hô bắt giặc, lớn nhỏ
đều cầm gậy dài chuẩn bị tiến lên đánh người.
Chỉ Hạnh nhìn bọn họ bày binh
bố trận, suýt nữa cười đến nghiêng ngả. Tuy rằng thật sự không ra thể thống gì,
nhưng nàng chẳng những không ngăn cản, còn trên dưới đều thưởng tiền, quần áo
mùa đông phát thêm một bộ.
Loại hành vi tự động bảo vệ
chủ này là nên thưởng.
Mỗi ngày nghe Cát Tường Như Ý
trở về báo, nàng đều cười to một trận. Mẹ chồng sai người đến chuyển ngựa, bị
đánh
Nha đầu ma ma đến mời, ngựa
mới gõ gõ móng, còn chưa kịp làm gì, đã xoay người chạy như bay. Người trong
nhà bị sai đến hết một vòng, ngoại trừ đối với đại tẩu mang thai khách khí
chút, ai tới cũng đều nghiêm mặt lạnh vác gậy gộc lập lại lời cô gia nói.
Phu nhân vừa vội vừa tức, đập
vài chén trà. Lúc trước bà liền cảm thấy chủ ý này của Nhị Lang không ổn, thực
không ổn. Nhưng không chịu nổi con nhõng nhẽo năn nỉ, phân tích không chút sơ
hở. Cũng không phải muốn làm hại mạng nó, cũng không phải thật sự làm gì nó...
Chỉ là làm ra vẻ, để nó nghĩ rằng mình thất tiết, dễ nắm trong tay thôi.
Để Nhị Lang giả Tam Lang...
cũng là chuyện bất đắc dĩ. Con mình, nếu không hiếu thảo, sẽ hại nó sao? Nhiều
lắm là để nó ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra bên ngoài thôi... Nhiều nhất cũng là
bệnh một hồi.
Nhị Lang cơ trí như vậy,
thông minh như vậy, thám hoa lang nên là nó, được hoàng thượng nhìn trúng cũng
nên là nó. Vốn nên là Nhị Lang có tiền đồ, Nhị Lang có tiền đồ sẽ nâng đỡ cả
nhà... Làm quan có ai không thăng quan phát tài? Cho Tam Lang đầu gỗ kia có ích
lợi gì?
Nói đến nói đi, còn không
phải nên trách Tam Lang sao? Cánh cứng cáp, là có thể bất hiếu à? Rõ ràng nó có
thể nói giúp... Vì sao không giúp lão gia? Đó là cha ruột của nó! Rõ ràng nó
chính là oán hận. Lão gia có gì sai, chỉ là lựa chọn đứng về phe nào sớm chút,
đứng nhầm mà thôi.
Bằng không sao chưa đến năm
mươi liền cáo lão?
Tiên hoàng còn, chỉ có thể
nhịn, đem hy vọng đặt trên người con. Ai biết bà từ nhị phẩm phu nhân mỗi người
nịnh hót ngã xuống c bao nhiêu đau xót có bao nhiêu bực bội? Những ngày tháng
như vậy dễ chịu sao? Đương kim đăng cơ, Tam Lang thành cận thần của hoàng đế...
Vì sao không thể giúp cha nó một chút?
Bà mong lão gia phục quan
mong mười mấy năm... Tam Lang sống chết nắm lấy sai lầm năm đó, gắt gao bịt kín
đường của bà.
Nếu không phải bà tuyệt vọng,
căm tức, làm sao có thể đồng ý Nhị Lang? Giờ hư chuyện rồi, con tiểu xướng phụ
kia liền dùng heo con để đánh vào mặt bà...
Vừa sợ vừa hận, nhưng việc
này truyền ra bà thật sự sẽ bị hủy. Phu nhân nhà ai chịu qua lại với bà? Bà đã
nguyện ý hạ giọng ăn nói khép nép... không ngờ tiểu xướng phụ kia dầu muối
không vào, dung túng đám nô bộc xảo quyệt hạ mặt mũi bà!
Bà muốn trách Nhị Lang, nhưng
Nhị Lang lại rơi lệ quỳ chịu tội với bà, nói đến nói đi, nó còn không phải là
vì cái nhà này sao?
Đích trưởng vẫn là Nhị Lang,
nửa đời sau của bà vẫn phải dựa vào đứa con tri kỷ này, bảo bà sao nhẫn tâm
trách phạt?
Huống chi việc đã đến nước
này, nói gì cũng vô dụng. Bà như trở lại những năm tháng lo lắng đề phòng, một
chút gió thổi cỏ lay liền run sợ trong lòng.
Bà không dám thừa nhận mình
từng hối hận, lúc trước không dám, bây giờ vẫn không dám. Nếu thừa nhận... có
ích lợi gì? Chỉ có thể nhắm mắt lại đi tiế
Tam Lang khi đó chết luôn thì
tốt rồi... thỉnh thoảng ý nghĩ này sẽ thổi qua lòng bà, chỉ là nhanh chóng mất
đi.
Ai biết đáy lòng bà ngâm
hoàng liên, liền ngâm nhiều năm như vậy?
Chỉ Hạnh cũng không biết
trong lòng phu nhân nghĩ gì... Cho dù biết cũng không có hứng thú. Phụ nhân
thâm khuê không quả quyết thừa nhu thiếu cương... nàng gặp nhiều. Một đám di
nương trong hậu viện Hứa gia đều là mặt hàng này, nàng sớm biết rõ.
Cuối thu khí sảng, cũng nên
là lúc nhận thiệp mời, đi lại giao thiệp với các thương gia phu nhân... Bằng
không mùa đông tuyết dày, ra đường để tự tìm khổ sao?
Quả nhiên ở ch