
hở nương tử mình trở về. Nô bộc Tu Thân
Uyển bên này thật là buồn bực, châu đầu ghé tai, nghe nói nhị gia cùng cô gia
là anh em song sinh, sao có thể không giống như vậy... Rõ ràng ngũ quan là
giống a...
Đương nhiên không giống a.
Chỉ Hạnh nói thầm trong lòng. Cư di khí, dưỡng di thân (nơi ở làm thay đổi khí chất,
cách nuôi dưỡng thay đổi thể chất), biết không? Cái đồ khốn kiếp chơi bời sa đọa
biết lỗi không sửa này, có thể giống phu quân nàng nàng liền buồn bực.
Nàng tức giận đưa chày gỗ cho
Cát Tường, "Bảo người treo lại chỗ cũ.”
"Đụng chuyện của ta,
nàng liền nóng nảy như vậy." Tam Lang khẽ trách, kéo tay nàng nhẹ vỗ hai
cái.
"Còn có thể nóng nảy hơn
đó... Ai bảo chàng đến đây?" Nàng còn chưa hết giận.
Tam Lang cười khẽ, "Ta
sợ nàng vì bào bọn họ thành lát, bị thương móng tay.”
Chỉ Hạnh hừ một tiếng, cuối
cùng cũng hết giận, cười lên
Qua vài ngày, một phần lễ
trung thu không biết từ đâu đưa đến cửa góc Tu Thân Uyển, chỉ ghi Mã thị kính
tạ. Mở ra càng không rõ manh mối, ngoại trừ dưa, trái cây và bánh trung thu,
còn có đôi túi thơm hổ con tinh xảo.
Kỳ quái, túi hương hổ con là
chúc mừng người vừa có con trai, sao lại tặng trong ngày lễ này. Nàng có quen
vài vị Mã thị phu nhân, nhưng bọn họ ra tay cũng không đến mức giản dị như
vậy...
Suy nghĩ một hồi lâu, Chỉ
Hạnh vỗ đầu, nàng thật sự là mơ màng mà. Thứ xuất đại tẩu của Phùng gia không
phải họ Mã sao? Không phải nàng khoe khoang, nhìn, nghe, hỏi, bốc thuốc của
người học y, “nhìn” này nàng có thể nói là mười lần đúng chín, rất ít nhầm. Quả
nhiên là có thai, đây là tặng lễ chia vui.
Nhưng thứ xuất đại tẩu này
không phải dễ làm. Làm tốt, là đích tức có khả năng, làm không tốt, chính là
thứ tức không có khả năng. Địa vị thứ trưởng tử kỳ thật phi thường gian nan,
lại là mẹ đẻ sớm bị bán đi, giữ con bỏ mẹ. Ngay cả vợ con cũng phải xem sắc mặt
qua ngày.
Nhìn một cái, ngay cả đưa
phần tạ lễ cũng phải tránh tai mắt người khác đưa đến cửa góc Tu Thân Uyển...
Bất quá cũng có l
Kiểm tra một phen, tất cả
bình thường. Để lại chút cho Tam Lang, cái khác liền phân cho hạ nhân, dính
chút không khí vui mừng.
Ngày đó Tam Lang trở về, liền
nhặt lấy một miếng dưa ngẩn người. Chỉ Hạnh đẩy đẩy hắn, hắn cười khổ một
tiếng. "Năm ấy... lúc bị nhốt. Thường có người dùng lá sen trộm bao một
nắm cơm, hoặc vài cái bánh bao, nhét ở song sắt. Ta vẫn không biết là ai.”
Chỉ Hạnh tách dưa thành từng
miếng nhỏ, chậm rãi đút Tam Lang ăn. Có lẽ là vì quá khứ oan khuất khó duỗi
người, thống khổ không chịu nổi. Tam Lang tuy rằng không nói, nhưng rất quý
trọng cảm giác được sủng nịch. Không dám yêu cầu, nhưng sủng nịch hắn một chút,
sẽ thật cẩn thận nhận, mặt mày đều giãn ra.
Gả cho người khác có thể
không cần mọi chuyện tự làm, gách vác một ít trách nhiệm nàng thật sự không có
hứng thú, cũng sẽ không lo xa lo gần. Nàng cũng rất nắm chắc mặc kệ là thế gia
hay hàn môn, đều có thể sống rất tốt. Chẳng sợ vị hôn phu thị thiếp vô hạn,
nàng cũng có thể quản lý gọn gàng ngăn nắp, sinh ra một đám thứ tử thứ nữ nàng
cũng có thể xử lý công bằng, còn có thể càng cẩn thận giáo dưỡng ra Phó thị
đích truyền đời tiếp theo.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy gả
cho Tam Lang là tốt nhất. Hầu hạ phu quân thôi, chuyện nên làm. Những người
khác chỉ cảm thấy đó là đương nhiên, không chút để ý... Nhưng đối với Tam Lang
đây là chuyện rất quan trọng.
Quan trọng nhất là, trong mắt
hắn chỉ có một mình nàng. Thật sự, như vậy là đủ rồi.
Chính là đau lòng Tam Lang,
hiểu được oan khuất cùng bất đắc dĩ của hắn, cho nên nàng mới nhịn đám ngu xuẩn
Phùng gia kia. Nhưng Nhị Lang cũng đừng khơi mào lửa giận của nàng.
Tu Thân Uyển nàng vốn không
định tạo thành một thùng sắt không vết nứt… mà là cố ý để lộ kẽ hở. Nếu thực sự
ngay cả giọt nước cũng không lọt, đám ngu xuẩn Phùng gia kia không biết sẽ làm
ra chuyện khác người gì... sơ hở này chính là muốn bọn họ nghe được tin tức
nàng cho nghe, lại hiểu biết một chút Phùng gia rốt cuộc muốn làm gì.
Từ sau lần ầm ỹ trước, động
tác của Nhị Lang càng thường xuyên hơn, không ngừng hỏi thăm nô bộc trong viện
chuyện của nàng, uy hiếp lợi dụ muốn cùng nàng "tình cờ gặp gỡ" lần
nữa... khiến nàng thực hối hận không đập chết tên tai họa kia bằng một chày gỗ,
tức giận đã sắp tới giới hạn bùng nổ, cũng khiến cho nàng cảnh giác.
Nàng rất rõ ràng tên khốn này
đang có một giấc mộng ngu ngốc... Nhưng ý muốn độc hại thân sinh huynh đệ của
mình đã nên chém eo. Hiện tại lại không ngừng hỏi thăm về đứa em dâu là nàng
này, muốn đùa giỡn chiêu trò gì đây?
... Chẳng lẽ hắn còn chưa từ
bỏ cái mộng tưởng ngu xuẩn hão huyền kia?
Cẩn thận đoán, lại bảo người
ta cẩn thận thăm dò hành vi bên ngoài của Nhị Lang... Lòng của nàng lạnh xuống
từng chút một.
Không thể không nói, tính
toán này của hắn đúng là có vài phần thông minh nhỏ. Nàng cùng Tam Lang hoà
thuận ân ái, với người ngoài mà nói, Tam Lang cực kì quái gở, Chỉ Hạnh có thể
nói là người hiểu biết
Phụ nhân thâm trạch không có
nhiều kiến thức, vạn nhất bị nhị bá làm gì đó, ngoại