
lòng tự trọng… tôi kiêu hãnh cười híp mắt… đưa tay ra bắt tay Khôi Nguyên.
- Rất vui vì có một người bạn như anh, Khôi Nguyên.
- Tôi cũng rất vui. Cũng không còn sớm nữa, tôi không làm mất thời gian quý báu của cô. Tôi có thứ này muốn tặng cho cô, coi như quà kỉ niệm.
Nói rồi Khôi Nguyên lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay được gói lại gọn gàng đưa cho tôi. Anh ấy chào tôi lịch lãm như một quý ông rồi quay lưng bước đi. Tôi nhìn theo lưng ảnh… Khôi Nguyên đi khuất rồi, tôi mới mở chiếc khăn tay ra xem. Đó là chiếc khăn tay màu tím hoa cà của nhà sản xuất An Bình, bên trong đánh số thứ tự 91122, chiếc khăn gói quả chanh vàng. Tôi mỉm cười hạnh phúc!
Ngoại truyện
Ngoại truyện ---
--- Những gì được viết ra dưới đây thuộc về vấn đề tâm linh. Những trải nghiệm của chính tác giả được kể lại không thêm bớt hay xuyên tạc sự thật. Khi viết phần ngoại truyện này tôi mong các bạc có cùng hoàn cảnh sẽ tìm được hướng giải quyết cho vấn đề của mình. Phần tôi, khi kết thúc tác phẩm, cũng là lúc duyên âm giữa tôi và cô ấy chấm dứt. Tôi cầu nguyện cho linh hồn cô ấy sớm siêu thoát. Và bây giờ… các bạn hãy lắng nghe câu chuyện đời thật mà tôi kể.
3 năm trước, tôi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, uống thuốc gì cũng không khỏi. Triệu chứng là nghẹt thở, ho ra máu. Căn bệnh kéo dài gần nửa năm trời, nước đường cùng tôi phải chuyển viện điều trị. Bệnh viện tôi chuyển đến là bệnh viện Chợ Rẫy, ở đó tôi được phẫu thuật cắt bỏ một thùy phổi. Không kể ra những khó khăn, mệt mỏi và khổ sở trong quá trình phát hiện và chữa bệnh. Chỉ bàn đến một hiện tượng kỳ lạ. Năm đó tôi rất xui xẻo, phải nói là năm đại hạn. Bình thường người ta chỉ phẫu thuật một lần là ổn, đằng này tôi phải mổ đến hai lần do bị chảy máu bên trong sau ca mổ đầu tiên. Tôi mất máu quá nhiều và kiệt sức, tôi còn nhớ bác sĩ K* đã đánh liên tục vào má tôi để thức tỉnh tôi trong lúc nguy cấp. Lần đó, chỉ có ba và mẹ chăm lo cho tôi. Nghe họ kể lại, lúc đó ai cũng nghĩ tôi đã chết, vậy mà tôi vẫn sống, vẫn vượt qua được hiểm họa.
Sau khi qua cơn nguy hiểm, cơ thể tôi bình phục rất nhanh. Ngày đầu tiên... ngày thứ hai... đến ngày thứ ba... tôi thấy có vấn đề. Hai đêm đầu tiên tôi ngủ rất yên, nhưng đến đêm thứ ba thì tôi không thể ngủ được. Trong người có cảm giác cồn cào khó chịu, tôi nằm ở tư thế kỳ quặc, lưng vẫn nằm trên giường nhưng hai chân bỏ thỏng ra ngoài. Nửa thân trên nằm lại còn nửa thân dưới như có ai đó điều khiển bị đẩy xuống dưới nền nhà.
Một đêm trằn trọc, vật vã đến 7 h sáng tôi mở mắt. Tôi đã thiếp đi lúc nào chẳng biết. Vừa tỉnh giấc tôi đã trông thấy mẹ. Nghe mẹ nói ba vừa đi mua đồ ăn sáng cho tôi. Mẹ tôi cũng biết đêm qua tôi bị mất ngủ, chắc được ba tôi kể lại nên mẹ biết (đêm hôm qua ba ở lại trực để coi sóc tình hình của tôi) Thấy mẹ tôi có biểu hiện lạ, trong bà có vẻ xanh xao và lo lắng, tôi mới hỏi:
- Mẹ có chuyện gì vậy? Có phải bác sĩ đã nói gì không? – Tôi sợ bệnh của mình đã hết cách cứu chữa.
Mẹ tôi không giấu tôi chuyện gì cả, mẹ kể cho tôi nghe một chuyện khiến tôi rùng mình. Mẹ nói: “Đêm qua, mẹ thấy con lên cơn sốt, mẹ chạy đến giường bệnh ôm con, đỡ con ngồi dậy. Nhưng lúc mẹ nhìn lại mặt con thì thấy đó là một cô con gái, cô ấy mang đồ bệnh nhân, tóc dài, da mặt trắng dẻ, ánh mắt ma mị... mẹ hoảng hồn buông cô con gái đó ra, vừa lúc giật mình tỉnh ra biết chỉ là giấc mơ.” Mẹ tôi bị giấc mơ đó ám ảnh, sáng hôm sau, bà ra ngoài cổng bệnh viện mua trái cây, thắp nhang khấn nguyện cho tôi được tai qua nạn khỏi. Sau giấc mơ kỳ quái đó, mẹ cũng cầu xin vong nữ mà bà nhìn thấy trong giấc mơ cho phép tôi được ngủ yên. Vì bà nghĩ cái giường mà tôi đã nằm khi đó từng là chỗ nằm của người con gái đó, người thì đã chết nhưng linh hồn vẫn chưa siêu thoát; việc tôi cũng nằm trên giường đó mà không được sự cho phép của vong, nên vong phá không cho tôi ngủ và báo mộng cho mẹ tôi biết.
Đêm hôm sau, tôi ngủ ngon giấc. Nhưng giấc mơ mẹ tôi kể lại vẫn ám ảnh tôi. 10 ngày sau, tôi xuất viện. Ba mẹ con tôi ra ở nhà nghỉ, tính ngày mai sẽ đặt vé xe về lại Đà Lạt. Kết thúc chuỗi ngày khổ sở vì bệnh tật. Cũng chiều hôm đó nhà tôi nhận được tin vui, kết quả giải phẫu bệnh học cho biết, khối u trong phổi của tôi là lành tính không nguy hiểm đến tính mạng. Mừng quá! Ba tôi mua hơn 500 ngàn trái cây cho những thực tập sinh, và chuẩn bị phong bì cho bác sĩ, hộ lý. Cám ơn họ thời gian qua đã giúp đỡ tôi. Như dự định, mọi thứ đều suông sẻ, ba mẹ con lên đường về lại vùng cao nguyên đất đỏ.
---
Người ta vẫn nói với nhau: “Nói về hồn ma bóng quế, ở Đà Lạt là nhiều nhất.” Với người khác thì tôi không biết, nhưng với tôi những gì mà người ta đồn thổi không phải vô lý. Lại kể về chuyện của tôi. Trước lúc tôi mắc bệnh nặng 3 tháng, ở nhà đã xảy ra một sự cố làm những thành viên trong gia đình phải rơi nước mắt. Chẳng là, nhà tôi có nuôi một con chó Nhật đặt tên M*, con M* khi đó mới đẻ được ba con nhỏ, vì nhà cửa rất chật chội nên chuồng chó được làm bằng thùng giấy carton đặt trước cửa chính. Đêm đó, gia đình tôi đang ngủ say, khoảng 3 h