
y muốn bắt cô để uy hiếp những người trong nhà, tuy
rằng khả năng nói tiếng nước ngoài của cô vô cùng kém, nhưng tên người nhà cô
ít ra cũng không thể phát âm sai. Cho đến bây giờ cô là người yếu ớt nhất trong
nhà, cô rất rõ ràng, hiển nhiên đám xấu xa kia cũng rất rõ ràng. Cô không muốn
người nhà mình têm phiền toái, nếu có thể tự mình thoát khỏi nguy hiểm, cô
tuyệt không muốn ở lại nơi này để cho những tên kia đạt được mục đích. Nhấc đôi
giày vải đã chìm sâu trong lớp tuyết cô cẩn thận đi xuống núi.
Cô
không biết mình đã đi bao lâu, có lẽ mấy chục phút, cũng có lẽ vài giờ, cô
không hề khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh.
Cô làm
sao có thể càng ngày càng lạnh? Cô đang xuống dưới, hẳn là phải trở nên ấm một
chút, không phải sao?
Bình
minh, bầu trời trong xanh thăm thẳm, xanh giống như mặt Đại Dương mênh mông,
hơn nữa thái dương ngay trên đỉnh đầu chiếu lóng lánh những tia sáng màu vàng
rực rỡ.
Cô thở
ra những làn khỏi trắng nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi, toàn thân lại run
rây không ngừng, hoàn toàn không cảm nhận được sức nóng của ánh mặt trời lực
cùng ấm áp.
Rất
khoa trương, hiện tại rõ ràng đã sắp đến tháng năm, gần như có thể xem như mùa
hè.
Bọn
chết tiệt đó rốt cuộc đã đem cô đến đâu thế này?
Đã sắp
đến tháng năm, trên núi làm sao có thể còn có tuyết sâu như vậy?
Trong
lòng hiện lên nghi vấn, mỗi một cái đều đả kích tin tưởng cùng hy vọng của cô.
Ngẩng
đầu nhìn trời, làm cho cô càng thêm đầu váng mắt hoa, cô nhắm mắt lại, cúi đầu,
khi tiếp tục nhấc chân, không đứng vững, té nhào về phía trước, lăn lông lốc
xuống triền núi đầy tuyết trắng.
Đáng
giận! Đáng chết! Cô trong cơn quay cuồng, buông tha cho giãy dụa, chỉ có thể
căng thẳng cơ bắp, chịu đựng quay cuồng đau đớn trong tuyết, thầm mắng những
tên bắt cóc đó hàng ngàn lần ở trong đầu, sau đó lại đau đến mất đi ý thức!
Có cái
gì đó ẩm ướt nóng bỏng đang liếm gương mặt của đóng băng cô. Vật đó đã kéo cô
từ trong bóng đêm ra, khi cô ý thức được đó là đầu lưỡi, sợ tới mức muốn mở mắt
ra, nhưng không có khí lực.
Mặt của
cô đông lạnh đến cứng ngắc không chỉ mặt, môi cũng thế
Trí nhớ
về đoạn khủng bố đó ngay lập tức hiện lên. Cô vẫn chưa kịp sợ hãi cho hoàn cảnh
hiện nay của mình, chợt nghe thấy động vật đang liếm cô, đến của phát ra một
tiếng kêu thật dài.
Thật
tốt quá, một con sói.
Một con
sói dường như đang gọi đồng bạn đến cùng ăn.
Trời ạ,
vì sao không cho cô tiếp tục ngất xỉu nữa đi?
Cô dùng
sức mở mắt ra, muốn hươ tay đuổi con sói kia đi. Tuy rằng đó nhất định là uổng
phí khí lực, nhưng ngồi chờ chết cũng không phải chuyện mà người nhà họ Cảnh
làm.
Cô thử
nâng cánh tay lên, đáng tiếc chỉ có ngón út giật giật. Bất quá cô mở mắt, có lẽ
không đến hai milimet, nhưng cô mở ánh mắt sưng ra. Một con sói lông hoa râm,
ngồi giữ ở đầu cô, cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn xuống cô, đôi
mắt nâu vàng, sáng lấp lánh như ngọc quý.
Sau đó
giây tiếp theo, một bóng đen to lớn hơn con sói kia gấp vài lần, bỗng nhiên
xuất hiện ở phía sau con sói xám.
Cô xem
không rõ bóng đen kia, mí mắt của cô không chỉ sưng húp, còn bởi vì máu thấm
ướt, chỉ có thể mở một khe hở hẹp nho nhỏ, loáng thoáng, cô nhìn thấy cái gì đó
cao lớn che khuất bầu trời xanh, ánh nắng chói chang kia toàn thân dài đầy lông
rậm, còn có tay chân tráng kiện.
Không
thể nào? Sói còn chưa đi, thì gấu đã đến rồi?
Nha,
lần này thật sự là quá tốt, cô cũng bị ăn luôn.
Gấu vào
mùa đông không phải sẽ ngủ đông sao? Bất quá, hiện tại hình như là tháng năm?
Phải không? Đúng thế không? Nếu thật là tháng năm, vì sao lại có tuyết? Vì sao
lại lạnh như thế?
Cô
không thể tiếp tục duy trì thanh tĩnh để suy nghĩ tiếp nữa, cũng không muốn
tiếp tục duy trì, nếu cô cũng bị trở thành một miếng thịt, cô tình nguyện làm
một miếng thịt thần trí không rõ.
Nhưng
khi thú hoang thật lớn kia ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hướng cô vươn bàn tay to
lớn, cô lại vẫn tỉnh, sợ tới mức không thể nhắm mắt lại, toàn bộ lỗ chân lông
đều mở ra, hô hấp nhanh hơn, hơn nữa trái tim không tự chủ được co rút thật
nhanh.
Cô căng
thẳng da thịt, chờ đợi đau đớn, nhưng con gấu này không vung móng vuốt sắc
nhọn, cào cấu da thịt của cô, ngược lại vuốt mặt của cô, nhấc lên mí mắt sưng
đỏ dính dính cùng một chỗ. Cô đau đến mức hít một ngụm khí,
con gấu kia phát ra thanh âm trầm thấp, làm cho trái tim của cô cũng rung rung
một chút. Nhưng bị bắt buộc xốc lên mí mắt, làm cho đồng tử của cô hấp thu đến
càng nhiều ánh sáng, cũng bởi vậy nhìn xem càng thêm rõ ràng, đột nhiên, cô rơi
vào một đôi mắt đen như địa ngục.
Cặp kia
mắt, rất đen, rất lạnh.
Thanh
âm trầm thấp đáng sợ kia lại ù ù xuất hiện, nhưng cũng không phải thanh âm vô
tình nghĩa cô nghĩ lúc trước, thanh âm này có cao thấp âm tiết cùng quy luật,
đó là ngôn ngữ.
Cái
đó đang
nói chuyện.
Con
gấu kia cúi
đầu đến, mở miệng nói chuyện, hơi thở nóng ấm phun lên gương mặt của cô.
Cô
trừng mắt nhìn, nhìn xuống miệng, nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy hàm răng