
Bạch Mạn Thanh đã bị kéo lên đến eo của Liêu Mục. Thân thể Liêu Mục hướng phía trước động một cái, Bạch Mạn Thanh thét chói tai, khuôn mặt nhỏ nhắt nhất thời nhíu lại thật chặt. Nàng lão thể, hắn cũng vậy, giờ phút này hai người lại đang ở trên giường, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng nam tử nào thân mật như vậy.
Một Bạch Mạn Thanh cao ngạo khóc lên, đưa tay đánh nam tử đang động trên người nàng: “ Ta làn nữ nhi của đại tướng quân Nguyệt Tường quốc, mặc dù ngươi có là đại tướng quân của Đại Mạc đi chăng nữa phụ thân mẫu thân ta nhất định không tha cho ngươi.” Sau khi Liêu Mục nghe như thế, dừng lại động tác, nhìn Bạch Mạn Thanh một cái, lại nhìn dấu máu màu đỏ trên giường, Liêu Mục cười cười:” Như vậy, ta liền thú nàng. Thê tử của Liêu Mục ta nhất định phải làm một người dũng cảm.”
Liêu Mục là một kì nhân, trừ việc anh dũng vô địch, còn có đó là cao ngạo, cao ngạo không đem quân chủ của Đại Mạc để vào mắt. Sau khi nói xong Liêu Mục lại tiếp tục động tác, đôi tay Bạch Mạn Thanh ở trên người Liêu Mục cào loạn, từng vết từng vết đỏ hiện lên sau lưng Liêu Mục.
“ Ai muốn gả cho ngươi, ngươi cho Bạch Mạn Thanh ta là người ngu sao?”
Liêu Mục giơ tay hướng đến mông Mạn Thanh vỗ một cái, thanh âm thanh thúy vang lên trong phòng:” Nữ tử muốn gả cho bản tướng quân rất nhiền.” Dứt lời kéo eo Mạn Thanh, rồi lật người nằm xuống phía dưới. Vì động tác của Liêu Mục Bạch Mạn Thanh ngồi trên người của hắn. Liêu Mục cũng không rút ra khỏi người Mạn Thanh.
Hai tay nắm eo mảnh khảnh của Mạn Thanh, hai chân lại lần nữa dùng sức, toàn bộ sức lực toàn thân đánh úp lên người Mạn Thanh, thân thể Bạch Mạn Thanh liên tiếp run rẩy, cuối cùng xụi lơ trên người Liêu Mục. Nhân cơ hội này Liêu Mục đưa tây hung hăng bóp nhẹ cặp nhũ hoa trước ngực Mạn Thanh. Tựa đầu trên ngựa Liêu Mục Mạn Thanh không có hơi sức mở miệng:” Nhất định là nữ tử muối gả cho ngươi rất nhiều, ngươi tùy y thú một người đi, đừng có dây dưa với ta.”
Lần đầu tiên Liêu Mục bị nữ tử chê. Tâm cao ngạo bị tồn thương, trong lòng Liêu Mục rất không thoải mái, giơ tay vỗ lên cái mông của Bạch Mạn Thanh một cái, sau đó lật người lần nữa đè lên người Bạch Mạn Thanh, kéo cái chân của nàng tiếp tục. Bạch Mạn Thanh mắt hận hận nhìn Liêu Mục, hắn lấy đâu ra nhiền hơi sức như vậy.
Trước khi hôn mê Bạch Mạn Thanh biết, hôm nay nàng đã trêu chọc phải một nam nhân không thể trêu chọc, hơn nữa nam nhân này nhất định sẽ thú nàng. Hôm sau Liêu Mục tỉnh dậy mặc quần áo rửa mặt rời đi, Bạch Mạn Thanh cũng không biết gì, đến khi nàng tỉnh thì mặt trời đã lên cao rồi. Bạch Mạn Thanh thấy mình không có một mảnh vải che thân, mắt trừng lớn. Chỗ cánh tay và đùi bị bầm một mảng lớn, nam nhân này thật đáng sợ. Bạch Mạn Thanh vừa mặc quần áo vừa mắng.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, nam nhân họ Liêu này cực kì chu đáo, phân phó nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa, còn cho nàng một lọ dược để cho nàng bớt đau. Tối hôm qua nàng thực vui vẻ hắn đưa cho nàng một thanh bảo kiếm. Trên đời này tổng cộng chỉ có hai cây, thì ra chủ nhân của nó là một nam một nữ nghe nói kiếm này chém sắt như chém bùn, thời gian có trôi qua lâu cũng còn mới tinh. Bạch Mạn Thanh vuốt thanh bảo kiếm trong tay khóe miệng giương cao.
Chiêu Tuyết tự nhận không có nữ tử nào bi thảm như nàng, ngàn dặm xa xôi mang theo ý chỉ kết thân đến Nguyệt Tương quốc, chỉ một đạo thánh đem nàng ban cho Nhị hoàng tử của Nguyệt Tường quốc, không nên là Cẩn vương gia của Nguyệt Tường quốc Vũ Văn Hạ.
Khi mới gặp Vũ Văn Hạ Chiêu Tuyết cảm thấy nhi nhìn chính bản thân mình vậy, nam nhân của nàng, hết sức thanh lãnh, mặc kệ gặp phải chuyện gì ánh mắt đều nhàn nhạt, không để lộ chút tâm từ nào ra ngoài. Mặc dù có nghe được Hoàng đế hạ chỉ hắn cũng chỉ đứng dậy cung kính lĩnh chỉ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi không thấy một chút vội vàng. Sau khi cảm thán, Chiêu Tuyết lại cười nhạo. Gả cho một nam nhân giống như mình thì cuộc sống sau này của nàng không biết có những màu sắc nào đây.
Sự thật chứng minh, cuộc sống của nàng xác thực rất là màu sắc. Ngày đại hôn, vì Nguyệt Tường quốc coi trọng việc kết thân với Đại Mạc, vì vậy nên rất nhiền tập tục nghi thức đều làm theo Đại Mạc.
Sau khi bái thiên địa xong, Chiêu Tuyết mới vào tân phòng không bao lâu thì Vũ Văn Hạ cũng đi vào trong tân phòng. Chiêu Tuyết công chúa đôi khăn hỷ an tĩnh ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, khi thấy một đôi giày màu đỏ thì tiếng bước chân dừng lại.
Thật lâu sau, Chiêu Tuyết công chúa cũng không có thấy Vũ Văn Hạ có bất kì động tác nào vén khăn voan, từ nhỏ Chiêu Tuyết công chúa không phải là người nóng vội, cho nên hiện tại vẫn lặng yên như cũ thân thể thẳng tắp không nhúc nhích ngồi bên mép giường.
Không lâu lắm, đôi giày màu đỏ rời khỏi tầm mắt nàng. Một lát sau Chiêu Tuyết nghe được tiếng rót rượu, sau đó là thanh âm bình rượu đặt lên bàn. Vũ Văn Hạ không có ven khăn voan mà là ngồi một mình trên ghế uống rượu. Lúc này Chiêu Tuyết đưa tay xốc khăn voan lên, da trắng nõn nà, sắc mặt đỏ thắm, hai mắt cũng lộ ra thần thái