Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326900

Bình chọn: 9.00/10/690 lượt.

n tái

nhợt không có một tia huyết sắc, quần áo toàn bộ đã ướt đẫm, nửa người

dưới ngâm ở trong hồ nước, trên cánh tay phải miệng vết thương đã không

còn vết máu, chính là ở miệng vết thương đã hơi biến thành màu đen, ám

tiễn nhỏ kia vẫn đang cắm sâu trên cánh tay phải.

Diệp Lạc chậm

rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ngừng thở, vươn tay run run kiếm tra

hơi thở của hắn, thấy vẫn còn hơi thở mỏng manh, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên mặt biểu tình khẩn trương, cũng chậm rãi hồi phục

lại.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó động thủ giữ chặt áo Tử

Dạ, muốn đem hắn kéo dậy, lại chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức, thân

thể lảo đảo vài cái, nếu không phải nàng tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy một bên khối đá, nàng thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống trên người Tử Dạ.

Nàng thở dốc một hồi, thử vận khí, lại phát hiện trong đan điền, cơ hồ một

tia chân lực cũng không có! Nói cách khác, nàng bây giờ, cùng nữ tử yếu

đuối bình thường cũng không khác nhau là mấy.

Từ nhỏ luyện võ,

đột nhiên trong lúc phát hiện mình mất đi toàn bộ công lực, đả kích như

vậy, cơ hồ làm nàng thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng là, nàng nhìn Tử Dạ hơi thở mỏng manh, đáy lòng lý trí nói cho nàng biết, nếu nàng không cứu hắn, như vậy, người nam nhân này sẽ chết rồi!

Nàng trầm mặc một hồi, cật lực làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó cắn chặt răng, dùng

hết khí lực toàn thân, đem Tử Dạ tha lên bên hồ, nhìn dưới thân Tử Dạ,

nàng đã phát hiện thấy kiếm của nàng, trong túi của hắn còn phát hiện đá lấy lửa, cùng hộp quẹt, đáng tiếc, hộp quẹt sớm đã ướt đẫm, đá lấy lửa

đã lạnh, nhưng thật ra còn có thể dùng.

Diệp Lạc thở dốc trong

chốc lát, sau đó dùng kiếm cắt ống tay áo của Tử Dạ, sau đó dùng vải cầm ám tiễn, hít một hơithật sâu, sau đó mạnh dùng sức kéo theo ám tiễn bị

rút ra, Tử Dạ kêu rên một tiếng, miệng vết thương phụt ra một dòng máu

đen.

Diệp Lạc ném đi ám tiễn trong tay, nhíu nhíu mày, bỗng

nhiên cúi đầu xuống, dùng sức trên vết thương của hắn hút, mỗi lần hút,

nàng liền nhổ ra một ngụm máu đen, mãi cho đến khi trên vết thương máu

dần dần khôi phục thành màu đỏ tươi, nàng thế này mới dừng hút lại, than khẽ thở ra một hơi, lấy tay đem vết máu ở khóe miệng lau đi, cũng đang

trong lúc lơ đãng, một đôi mắt đen sâu đang nhìn thẳng nàng.

Diệp Lạc thật không ngờ, Tử Dạ sau khi tỉnh lại lại nhìn nàng như vậy, nhìn

đôi mắt đen kia, trong nháy mắt, cư nhiên quên mất nói chuyện, hai người cứ như vậy lặng yên đối diện nhau.

Một lát sau, ánh mắt Tử Dạ dần dần nhắm lại, sau đó gục đầu, lại hôn mê rồi.

Nhìn thấy Tử Dạ lại hôn mê, Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đến bây

giờ, còn không biết đối mặt người nam nhân này như thế nào, may mắn nàng còn mang mặt nạ bach, trong lòng trầm tư, Diệp Lạc vươn tay chậm rãi

xoa hai má, cảm giác được 2 má trơn bóng tinh tế thì nàng lại giật mình.

Qua thật lâu sau, Diệp Lạc mới lộ ra chút chua xót tươi cười, nguyên lai,

mặt nạ của nàng thời điểm rớt xuống vách núi đen đã không biết rơi ở nơi nào, mà trên mặt dịch dung, bị nước hồ ấm áp kia tẩy sạch, sớm đã lộ ra mặt thật.

Nàng xuất cung vội vàng, vì dịch dung xuất cung, nàng thậm chí ngay cả mặt nạ da người cũng không kịp mang, chính là vội vàng mang theo mặt nạ bạc, mà bây giờ, mặt nạ đã rơi mất, nàng muốn che dấu

hình dáng, đã không có khả năng rồi!

Bất quá, may mà Tử Dạ chưa

từng thấy qua hình dáng của nàng, lấy hình dáng đối mặt hắn, bất quá đối với hắn nàng cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, nàng cần gì phải lo

lắng?

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không phiền não nữa, nàng đứng lên, đánh giá chung quanh một chút, sau đó hướng bãi cỏ phía xa đi tới, vết

thương của Tử Dạ máu độc tuy rằng đã rửa sạch sẽ, nhưng là, miệng vết

thương chảy máu, nếu không xử lý thỏa đáng, chỉ sợ hội nhiễm trùng.

Cho nên, hiện tại nàng đi tìm một ít thảo dược, đắp vết thương cho Tử Dạ,

còn có, trong cơ thể Tử Dạ vẫn đang có kịch độc, nàng chạy nhanh tìm một địa phương an toàn, vì hắn giải độc. Sắc trời đã dần tối, nơi này vốn là ở dưới vực sâu vạn trượng, ánh mặt

trời cũng chỉ có thể chiếu sáng một thời gian nhất định, cho nên khi mặt trời khuất bóng sau vách núi, vách núi đen liền bắt đầu trở tối, hơn

nữa chung quanh hơi nước thật dày, nếu không có ánh mặt trời, liền cùng

đêm tối không có gì khác nhau.

Bên hồ cách đó không xa, trong một sơn động lóe lên ánh lửa, làm nơi thần bí này tăng thêm một tia hào quang.

Diệp Lạc lặng yên ngồi bên cạnh một đám lửa cháy vượng, mà bên cạnh nàng, chính là Tử Dạ đang nằm hôn mê.

Đây là một động nhũ thạch thiên nhiên, động cũng không sâu, chỉ có thể đủ

chứa tầm năm người vào trong đó, trên đỉnh động nhũ thạch thành nhiều

hình kì quái, nhưng trong động lại cực kì khô ráo, không hề giống bên

ngoài hơi nước thật dày, rất là ẩm ướt.

Đây là động khi Diệp Lạc đi tìm thảo dược tình cờ phát hiện được, nàng cố lấy sức lực của nữ tử

bình thường, đem Tử Dạ đang trong hôn mê mang đến trong thạch động này,

sau đó dùng đá lửa đốt lên một đám hỏa, nhưng sau khi làm xong hết thảy

nàng mới phát hiện một việc quan tr


XtGem Forum catalog