
i thị vệ kia kinh hô một tiếng
“Thái tử gia cẩn thận!”
Ngay tại nháy mắt, trong rừng g bay ra vô số ám tiễn giống như tia chớp, trong đó một mũi tên đang hướng hắn phóng tới.
Hắn hai mắt nhíu lại, đang muốn bứt ra né tránh, thân thể lại trầm xuống,
nháy mắt cảm thấy cánh tay phải đau xót, ám tiễn đã thật sâu bắn vào
cánh tay hắn.
Nguyên lai, Diệp Linh vẫn đang tựa trong lòng hắn, gặp vô số ám tiễn phóng tới, không khỏi thất kinh, theo bản năng nắm
chặt ống tay áo của hắn, cứ như vậy vừa vung vừa kéo, làm hắn mất đi cơ
hội tránh né.
[ TM: ta đạp, ta đạp #$%^&*() '>
Nói
thì chậm, khi đó thì nhanh, theo mưa tên bắn đi, ở trong rừng rậm bỗng
nhiên hiện ra mười mấy hắc y nhân bịt mặt, trong đó một người lạnh lùng
nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, vung tay lên, lạnh giọng quát
“Toàn bộ giết hết cho ta, một người cũng không lưu!”
Nói xong, liền huy động đao trong tay, hướng Tử Dạ đánh tới.
Diệp Linh luôn được nuông chiều từ bé, được mọi người chăm bẵm trong lòng
bàn tay, nào đã gặp qua tình cảnh này? Lập tức sợ tới mức hoa dung thất
sắc, hai tay gắt gao giữ chặt ống tay áo Tử Dạ, không hề bận tâm hắn
trên cánh tay phải có vết thương, run rẩy nói
” Dạ ca, thiếp không muốn chết, chàng cứu thiếp, cứu thiếp…….”
Hai hàng lông mày Tử Dạ nhíu chặt, hắn cảm giác cánh tay phải của mình đã
tê mất cảm giác, hơn nữa đầu có điểm mê muội, biết là địch nhân ở tên hạ kịch độc, mắt thấy hắc y nhân sẽ bổ nhào vào trước mặt hắn, hắn không
khỏi theo bản năng mà đẩy Diệp Linh ra, nhưng không ngờ, Diệp Linh kinh
hãi quá độ,thấy Tử Dạ đẩy nàng, cho rằng hắn muốn đem nàng đẩy hướng
địch nhân, không khỏi thất thanh khóc rống, cả người giống như bạch tuộc gắt gao ôm chặt Tử Dạ. Ngay trong nháy mắt này, người áo đen kia đã lao tới trước mặt, bọn thị
vệ mặc dù có tâm bảo hộ Tử Dạ, nhưng bởi đối phương quá đông, bọn họ mỗi khi muốn xông lên đã bị hắc y nhân chặn lại, rơi vào đường cùng, đành
phải cùng những hắc y nhân kia giao đấu sinh tử.
Mắt thấy đao
của tên hắc y nhân đã gần kề, mà hắn lại bị Diệp Linh gắt gao ôm lấy,
rơi vào đường cùng, Tử Dạ đành phải ôm lấy Diệp Linh ngay tại chỗ lăn
một vòng, nhằm tránh một đao kia của tên hắc y nhân.
Lăn một
vòng như thế, thân thể đụng qua nhánh cây tảng đá, va chạm không ít vào
người, nhưng cũng thành công làm cho Diệp Linh buông lỏng tay, Tử Dạ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng mê muội, hắn bản năng muốn đứng lên, mà hắn không thể tưởng được là, Diệp Linh tuy rằng bởi vì thân thể bị thương
đau đớn, thấy Tử Dạ không ôm lấy nàng, lúc này thấy hắn vừa động, lại
gắt gao kéo góc áo của hắn.
Hắn không kịp đề phòng, bị Diệp Linh kéo tới lảo đảo ngã xuống, lại hướng lui về phía sau vài bước, mà lúc
này đây, người áo đen kia đã muốn ép sát lại đây, nhìn Tử Dạ, trong mắt
hiện lên một chút hung quang, hung tợn kêu lên
“Ngươi đi chết đi!”
Nói xong, đao trong tay hung hăng về phía Tử Dạ bổ tới.
Mắt thấy đao hắc y nhân sẽ chém lên đầu Tử Dạ, Diệp Linh sợ hãi thét chói
tai, đúng lúc này, trong rừng bỗng nhiên nhảy ra mấy người bịt mặt áo
trắng, cầm đầu là một bạch y nhân dáng người nhỏ nhắn mang mặt nạ bạc,
chỉ thấy vị nữ tử này thân pháp như điện, cực kỳ nhanh chóng hướng người áo đen kia đánh tới, vung tay lên, một đạo ngân quang nặng nề đánh vào
trên đao người áo đen kia.
Người áo đen kia chỉ cảm thấy cổ tay
tê rần, đao trong tay cơ hồ cầm không vững nữa, ngay trong nháy mắt này, bạch y nữ tử đã sắp nhào tới phía sau hắn, huy động kiếm trong tay,
hướng hắn đâm tới.
Có lẽ là nhìn ra người tới võ công cao cường, hắc y nhân cũng không dám ham chiến, hắn miễn cưỡng đỡ vài chiêu của
bạch y nữ tử, sau đó thối lui.
Không biết vì sao, Tử Dạ nhìn
thấy bạch y nữ tử đến, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi,
tâm vừa thả lỏng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng càng ngày càng kịch
liệt, cơ hồ đứng không vững.
Bạch y nữ tử nhìn Tử Dạ liếc mắt
một cái, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải bị thương của hắn, không
khỏi nhíu mày, nàng chậm rãi hướng hắn đi đến, đang muốn xem miệng vết
thươngtrên cánh tay Tử Dạ, lại bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Diệp Linh vẻ mặt không vui nhìn nàng, tức giận nói
“Ngươi định làm gì?”
Bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn Diệp Linh liếc mắt một cái, bỗng nhiên xuất kiếm nhanh như chớp, một kiếm đem Diệp Linh đang giữ chặt ống tay áo của Tử
Dạ chém xuống, lạnh giọng nói
“Nếu ngươi không muốn chết, liền cút vào trong lều cho ta!”
Diệp Linh hoa dung thất sắc, thét chói tai rút tay trở về, không dám tin mở to mắt nhìn bạch y nữ tử, run rẩy thanh âm nói
“Ngươi….. Ngươi….. Ngươi cư nhiên dám như thế với….. ta…..?”
Bạch y nữ tử trong mắt hiện lên một tia hàn quang, kiếm trong tay chợt lóe, kề trên cổ Diệp Linh, lạnh lùng thốt
“Nếu ngươi còn dám kêu la nhiều, ta hiện tại liền một kiếm giết ngươi! Nếu không muốn chết, liền cút vào cho ta!”
Diệp Linh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nào còn dám nói nửa câu? Nàng oán hận nhìn bạch y nữ tử liếc mắt một cái, sau đó xoay người chui vào lều
trại.
Đợi Diệp Linh đi rồi, bạch y nữ tử thế này mới chuyển mặt nhì