
nắm cùng một chỗ, móng tay sắc nhọn bấm thật sâu vào da thịt, bàn
tay cơ hồ bị hắn nắm chảy máu, thanh âm hắn cực kỳ thê lương kêu lên
“Lạc nhi…!
Tử Ảnh tuyệt vọng la lên, cơ hồ chấn động mọi người ở đây, có lẽ là ý thức được người trong Lạc cung rất quan trọng đối với Ứng Vương gia, trong
đó một người thị vệ rất coi trọng Tử Ảnh đã đoạt lấy chậu nước trong tay 1 cung nhân, đem y phục trên người hắt ướt đẫm, sau đó đang lúc mọi
người kinh hô, nhah như chớp lao vào biển lửa.
Nhìn Lạc cung đã
hoàn toàn bị biển lửa thiêu rụi, Tử Ảnh cảm thấy lòng đang rỉ máu,
nguyên lai, hắn yêu nàng đã sâu tận xương tủy, nếu như không có nàng,
vậy những việc hắn làm đều không còn ý nghĩa nữa rồi. Hắn tuyệt vọng
nhìn Lạc cung, trong ánh mắt có lóe ra lệ quang, miệng nghẹn ngào nói
“Lạc nhi…Lạc nhi…! Nàng trăm ngàn lần không thể có việc gì, nàng không thể bỏ ta mà đi…..”
Hỏa thế càng ngày càng mãnh liệt, trên nóc nhà tuyết đọng chưa kịp tan cũng chảy xuống, thành cung bắt đầu dần dần sụp đổ, đang lúc mọi người kinh
hô, thị vệ lúc nãy chạy vào nay đã chạy ra, trên tóc của hắn bốc khói
lên, y phục trên người nhiều chỗ bắt lửa.
Cung nhân cứu hỏa đứng bên tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng hắt 1 thùng nước lên, thế này mới dập tắt được lửa trên người hắn. Tử Ảnh gạt đám người chạy lại phía thị vệ kia, khàn giọng kêu lên
“Có thấy Thái Tử Phi không? Có thấy không?”
Thị vệ kia có điểm ngượng ngập, cúi đầu xuống, thấp giọng nói
“Khởi bẩm Vương gia, nô tài vào ngoại sảnh Lạc cung, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh Thái Tử Phi, nghĩ đến Thái Tử Phi đã bị vây ở trong tẩm cung,
chính là bên trong hỏa thế thực mãnh liệt, nô tài vào không được, chỉ
sợ, Thái Tử Phi đã dữ nhiều lành ít rồi!”
Tử Ảnh hai mắt đỏ sậm, biểu tình cực kỳ thống khổ, hiển nhiên không thể tiếp nhận sự thật này, bỗng nhiên sắc mặt hắn trắng nhợt, hướng lên trời phun ra một ngụm máu
đỏ, sau đó mắt tối sầm, liền ngất đi.
Sắc trời đã hửng sáng, Lạc cung suốt một đêm bị đại hỏa thiêu đốt, nay được tuyết trắng dập tắt,
không còn lửa cháy nữa, nhưng nơi này từng trang hoành lộng lẫy, hiện
hóa thành một đống phế tích, ở trong đống đổ nát, vẫn còn chút khói
trắng lượn lờ, vài cung nhân đang mang ra vô số cỗ thi thể cháy rụi, thi thể đã bị cháy sạch hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc nhận thức không ra là
ai, vài cung nữ tránh ở cách đó không xa, len lén khóc, không biết vì là thân nhân hay giả là hảo tỷ muội.
Cách Dạ Vân điện không xa, Lý ma ma vẻ mặt vui mừng, kích động hướng Phượng Hoàng cung đi đến, mụ rốt cục thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Hoàng hậu nương ương giao cho mụ, hơn nữa, Hoàng hậu nương nương nói chỉ cần mụ làm cho Lạc cung biến mất,
nương nương sẽ cho mụ xuất cung, mụ vừa nghĩ tới có thể cùng người thân
gặp mặt, liền không nhịn được bật cười.
Từ ngày mụ tiến cung đến bây giờ, đã hơn bốn mươi năm rồi, còn nhớ rõ năm đó, mụ vẫn là một
người bình thường, trượng phu là con trai độc nhất một nhà giàu có,
nhưng bởi vì trượng phu ăn chơi trác táng không bao lâu đã khiến tất cả
gia nghiệp toàn bộ mất hết, hơn nữa, thấy mụ còn có mấy phần tư sắc,
liền đem mụ bán thanh lâu, ngay lúc mụ cùng đường, năm đó tình cờ được
hoàng thái hậu sau cứu, đưa mụ mang về trong cung, hơn nữa, biết mụ có
một nhi tử ở ngoài cung, lại thường thường khai ân, cho mụ xuất cung
thăm con.
Hiện tại con trai của mụ sớm đã thành gia, cháu của mụ cũng cưới vợ rồi, hơn nữa, nhi tử hồi trước báo tin tức nói cho nàng
biết rằng mấy tháng nữa cháu dâu mụ sẽ sanh, hi vọng mụ có thể bớt thời
giờ xuất cung, trở về một chuyến.
Mụ nhận được tin từ nhi tử,
thật sự là vừa cao hứng vừa thương tâm, cao hứng là, mụ lập tức có tằng
tôn rồi, thương tâm là, hiện tại lão thái đã sớm quy tiên, hiện tại
Hoàng hậu nương nương cũng không phải chủ tốt để hầu hạ, mụ muốn xuất
cung, chỉ sợ là vô vọng rồi!
Nhưng là, hiện tại mụ lại có hi
vọng, Hoàng hậu nương nương đáp ứng mụ, chỉ cần mụ vì nương nương làm
xong chuyện này, sẽ cho mụ xuất cung, hiện tại, mụ lập tức sẽ được xuất
cung rồi!
Mụ trong cung đã hơn nửa đời người rồi, mụ cùng cung
nữ khác bất đồng, các cung nữ khác đều là tú nữa tiến cung, trước khi
tiến cung cũng chưa thành thân, cho nên, trừ bỏ nhà mẹ đẻ ở ngoài, cũng
không có thân nhân khá, mà mụ lại khác, tuy rằng trượng phu vô lương tâm của mụ đã sớm chết đi, nhưng là, mụ còn có nhi tử, có tôn nhi, mụ khát
vọng cùng bọn họ một chỗ sớm chiều ở chung, yên tĩnh vượt tuổi già, mụ
không nghĩ giống như những cung nữ già, trong cung bận rộn hơn phân nửa
thời gian, đến thời điểm tuổi già, cứ như vậy cô tịch chết đi, 1 người
chăm sóc lúc lâm chung cũng không có, thi thể được quấn manh chiếu rồi
cho xuất cung.
Đang trầm tư suy nghĩ, Lý ma ma đã đến cửa Phượng Hoàng cung, nhìn thấy cung điện cao lớn này, nếp nhăn trên mặt chậm rãi giãn ra, tiến cung bốn mươi năm, mụ lần đầu tiên lộ ra thư thái tươi
cười như thế, mụ cước bộ nhanh hơn, hướng Phượng Hoàng cung đi đến.
Mắt thấy cũng sắp đến tẩm cung của hoàng hậu rồi, đúng lúc này, Lý ma ma
đụng phải 1 cung nữ trẻ tuổi, mụ