
n áo không chỉnh tề đi đến,
nhìn thấy Tử Dạ sắc mặt âm trầm đứng ở một bên, vội bẩm báo:
” Thái tử gia, nô tài đã thỉnh ngự y tới!”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, cũng không để ý tới tiểu thái giám, mà là lạnh lùng đối ngự y đứng ở một bên nói
” Nếu đến đây rồi, còn không đi chẩn trị bệnh, chẳng lẽ còn chờ bản thái tử mời ngươi sao?”
Ngự y bị thái độ lạnh lùng của Tử Dạ làm cho hoảng sợ, liền khom người nói
” Thần không dám, thần lập tức đi chẩn trị bệnh ngay!” Nói xong, ngự y không dám chậm trễ, chạy nhanh hướng Diệp Lạc nằm ở trên giường đi đến, bắt đầu bắt mạch .
Ngự y biểu tình nghiêm túc tiếp tục bắt mạch, qua một hồi lâu, bỗng nhiên buông ra Diệp Lạc ra, bước nhanh đi
đến bên cạnh Tử Dạ, vẻ mặt tươi cười, lấy lòng nói
“Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử điện hạ!”
Tử Dạ nhíu mày kiếm tỏ ý không vui, lạnh lùng nhìn ngự y, lạnh giọng quát
“Bản thái tử để ngươi chẩn trị, ngươi lại tới chúc mừng bản thái tử? Lý ngự y, ngươi già nên hồ đồ rồi sao?”
Lý ngự y không để tâm lời Tử Dạ nói, vẫn tươi cười
“Thái tử điện hạ sai cựu thần chẩn trị
bệnh, cựu thần đã chẩn trị ra, đây đúng là việc vui mừng, bởi vì, vị cô
nương kia đã có thai rồi! “ Nói tới đây, lý ngự y dừng một chút, không có để ý tới sắc mặt Tử Dạ càng ngày càng khó coi, vẫn tiếp tục vẻ mặt tươi cười nói
“Thái tử điện hạ yên tâm, vị cô nương
kia cũng không có gì trở ngại, nàng chỉ là bởi vì đang mang thai, lại
nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa không ăn uống điều độ, cho nên mới ngất
xỉu, chỉ cần về sau hảo hảo điều dưỡng, liền không có cái gì trở ngại!”
Lý ngự y cũng chưa từng thấy qua Diệp
Lạc, hắn gặp Diệp Lạc mặc cung nữ phục sức, trong lòng tưởng là một cung nữ được Tử Dạ sủng ái, cho nên mới gọi Diệp Lạc là cô nương.
Tử Dạ sắc mặt càng thêm âm lệ, hắn lạnh lùng nhìn Lý ngự y, ngữ khí hàn triệt như đông hỏi
“Nàng mang thai đã bao lâu?”
Lý ngự y vẫn không có phát giác sắc mặt Tử Dạ có bất ổn, hắn cười nói
“Nếu là cựu thần không có nhìn lầm, vị
cô nương này đã mang thai hơn hai tháng rồi! Hiện tại đúng là thời điểm
mang thai thân thể suy yếu nhất, phải hảo hảo điều dưỡng mới . . . . .
.”
Lý ngự y lời vẫn chưa nói xong, bỗng
nhiên ba một tiếng vang thật lớn, cắt đứt lời của hắn! Hắn kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Dạ vẻ mặt nổi giận đùng đùng, mà bàn gỗ
khắc hoa bên cạnh hắn , đã bị đập nát một góc!
Tử Dạ vẻ mặt hàn triệt nhìn Lý ngự y, lạnh giọng quát
“Cút! Cút ngay cho bản thái tử! Chuyện
ngày hôm nay, nếu ngươi dám hướng người khác lộ ra nửa câu, bản thái tử
sẽ lấy đi mạng chó nhà ngươi!”
Lý ngự y thân mình không ngừng run rẩy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, rồi vội vã thẳng bước chạy ra ngoài.
Trong nội tâm Tử Dạ dâng lên phẫn nộ
khôn cùng, nữ nhân ti tiện này! Dám thừa dịp thời điểm hắn xuất cung,
phản bội hắn, còn mang thai đứa nhỏ của kẻ khác? Hắn tuyệt đối sẽ không
buông tha nàng! Nàng dám khiến hắn hổ thẹn như thế, vậy cũng đừng trách
hắn tâm ngoan thủ lạt! Tử Dạ hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc vẫn đang nằm ở trên giường không nhúc
nhích. Nữ nhân dơ bẩn này, nàng căn bản cũng không có tư cách chạm vào giường của hắn!
Hắn bỗng nhiên đi nhanh đến phía trước, mạnh tay túm tóc Diệp Lạc hung hăng nắm lấy, kéo ngã nàng xuống dưới sàn.
Trên thân thể truyền đến đau đớn, làm
Diệp Lạc sâu trong hôn mê tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy cả người rã rời,
trên đầu cảm giác đau đớn kịch liệt, nàng nhịn không được khẽ kêu lên
một tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.
Nàng còn không rõ ràng mình đang ở nơi
nào, lại bỗng dưng đối diện với đôi mắt đen bừng bừng lửa giận, ngay sau đó, trên đầu truyền đến một trận đau đớn, đã bị người kia một phen kéo
tóc giật lên.
Tử Dạ dùng sức túm lấy mái tóc đen dài của Diệp Lạc, lãnh khốc vô tình nhìn Diệp Lạc, tức giận quát
“Tiện nhân! Ngươi dám làm nhục bản thái tử như thế? Nói! Gian phu của ngươi rốt cuộc là ai? Nghiệt chủng trong
bụng ngươi rốt cuộc là của ai ?”
Diệp Lạc cả người trống rỗng ngữ khí vô lực, nàng kinh ngạc nhìn Tử Dạ, thanh âm suy yếu nói
“Ta không biết ngươi đang ở đây nói cái gì. . . . . . .”
Tử Dạ giơ tay lên đánh Diệp Lạc một bạt tai, tức giận quát
“Tiện nhân! Ngươi còn muốn chối sao?
Trong bụng ngươi đã mang thai nghiệt chủng người khác! Chẳng lẽ ngươi
đang còn muốn diễn trò trước mặt bản thái tử? Nói! Đồ nghiệt chủng này
rốt cuộc là của ai ?”
Nghiệt chủng? Diệp Lạc chỉ cảm thấy tim từng chút một lạnh dần, thân thể một trận rét run, cả người giống như
ngã vào hố băng, nàng kinh ngạc nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa bụng vẫn
đang còn bằng phẳng, ở một khắc này, nàng cơ hồ muốn cất tiếng cười to,
nhưng là, nàng lại cười không nổi, làn thu thủy trong mắt dần dần dâng
lên một tầng hơi nước, một giọt nước mắt trong suốt , theo khóe mắt
chậm rãi chảy xuống.
Nàng thế nhưng lại mang thai, nàng thế
nhưng mang thai đứa nhỏ của tên nam nhân vô lương tâm này! Ông trời vì
sao phải chọc ghẹo nàng như vậy? Nàng thật vất vả mới khiến cho chính
mình bình tĩnh trở lại, rồi đột nhiên nàng lại mang tha