
chân trời góc bể, bản thái tử cũng đem ngươi tìm
được!”
Cửa thư phòng bị người đẩy ra, một tiểu thái giám tiểu tâm dực dực đi đến, vẻ mặt xanh mét bất an không yên
nhìn sắc mặt Tử Dạ liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói
“Thái tử gia, Linh sườn phi ở ngoài điện cầu kiến!”
Tử Dạ mày kiếm khẽ nhíu, trong mắt hiện lên một tia không hờn giận, lạnh lùng nói
“Nàng không ở Lưu Vân các, tới nơi này làm gì?”
Tiểu thái giám cúi đầu xuống, đang muốn đáp lời, Diệp Linh đã chậm rãi đi đến, nàng liếc mắt nhìn tiểu thái
giám, có điểm không vui nói
“Ngươi trước lui ra, Bổn cung có việc cùng thái tử gia nói chuyện!”
Tiểu thái giám hướng Tử Dạ nhìn thoáng
qua, thấy Tử Dạ khẽ gật đầu, thế này mới yên tâm xoay người lui ra
ngoài, cũng tùy tay đóng lại cửa thư phòng.
Đợi tiểu thái giám kia rời đi, trên
khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Linh lộ ra ý cười kiều mỵ , nàng ôn nhu đi đến bên cạnh Tử Dạ, nhẹ nhàng ôm hai vai của hắn, ôn nhu nói
“Dạ ca, Linh Nhi nghe nói, chàng đang
truy chuyện Lạc cung bị cháy, cho nên Linh Nhi liền sang đây xem xem,
thế nào? Có manh mối gì không? Tỷ tỷ bị chết rất oan, ta đây làm muội
muội trong lòng cũng không yên tĩnh, hy vọng có thể sớm ngày tìm được
hung thủ sát hại tỷ tỷ , có thể vì tỷ tỷ báo thù rửa hận, như vậy Linh
Nhi cũng có công đạo đối phụ thân!”
Tử Dạ sắc mặt trầm xuống, không vui đẩy tay Diệp Linh ra rồi đứng lên, tức giận nói
“Ngươi có còn có mặt mũi nói đến tiện nhân kia ư?”
Diệp Linh hơi sững sờ, ôn nhu hỏi
“Dạ ca, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tử Dạ lạnh lùng nhìn Diệp Linh, âm thanh lạnh nhạt nói
“Ngươi không hảo hảo ở yên trong Lưu
Vân các, chạy đến nơi này làm cái gì? Ngươi đừng nói với bản thái tử
rằng ngươi cùng nàng tỷ muội tình thâm, muốn vì nàng báo thù rửa hận!”
Diệp Linh cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia hờn giận , nàng cắn chặt răng, nói
” Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của Linh Nhi . . . . . . . .” Tử Dạ không đợi Diệp Linh nói xong, liền cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời của nàng
“Đủ rồi! Bản thái tử không muốn nghe
chuyện ma quỷ tỷ muội tình thâm của các ngươi ! Nếu ngươi muốn biết tin
tức tiện nhân kia, như vậy bản thái tử sẽ nói cho ngươi, tiện nhân kia
không có chết, bất quá, bản thái tử sẽ không để cho nàng ta thoải mái ,
bản thái tử nhất định sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết!”
Diệp Lạc không chết! Tin tức này làm
Diệp Linh đột nhiên cả kinh, sau khi nghe Tử Dạ nói xong, khóe mắt lại
nhịn không được nhướng lên vẻ mừng thầm , tuy rằng, nàng không biết Tử
Dạ vì sao đột nhiên hận Diệp Lạc như thế, bất quá, đó cũng là chuyện
đáng mừng cho nàng !
Diệp Lạc không chết, nàng tuy rằng
không thể cao hứng, nhưng Tử Dạ đối Diệp Lạc càng hận, nàng lại cao
hứng! Bất quá, trong lòng nàng tuy rằng vui mừng vô cùng, ở ngoài mặt
cũng không dám biểu lộ ra chút nào, nàng cúi thấp đầu, tiếp tục dùng ngữ khí sợ hãi hỏi
“Dạ ca, tỷ tỷ không chết, hẳn là chuyện đáng cao hứng nha? Làm sao chàng lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ tỷ tỷ
lại làm cái gì sai sao?” Tử Dạ bỗng nhiên nắm chặt
hai bả vai Diệp Linh, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng hai mắt Diệp
Linh, khóe miệng mang theo một tia châm biếm, nói
” Nàng trở thành chánh phi của ta,
ngươi chẳng lẽ không hận nàng sao? Ngươi bây giờ quan tâm nàng như vậy,
chẳng lẽ không sợ nàng lại hồi cung? Hay hoặc là, kỳ thật ở trong lòng
ngươi, chỉ mong nàng ta đã chết?”
Trong mắt Diệp Linh hiện lên một tia
kinh hoảng, bất quá, nàng rất nhanh liền trấn định lại, dùng ánh mắt vô
tội nhìn Tử Dạ, hoảng hốt nói
“Dạ ca, làm sao chàng lại nói như vậy?
Chẳng lẽ ngay cả chàng cũng không tin tưởng Linh Nhi sao? Linh Nhi thừa
nhận, tỷ tỷ cùng chàng đại hôn, Linh Nhi quả thật rất đau đớn, nhưng đều là bởi vì Linh Nhi yêu chàng! Nhưng hiện tại Linh Nhi dù sao đã có thể ở bên cạnh hầu hạ chàng, cho nên, Linh Nhi cũng đã hài lòng, tuy rằng tỷ
tỷ đối Linh Nhi luôn không quá thân cận, nhưng Linh Nhi thật sự không có hận tỷ tỷ, Dạ, chàng nhất định phải tin tưởng Linh Nhi. . . . .”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm không ngừng nhìn Diệp Linh, dường như muốn nhìn thấu nội tâm suy nghĩ của nàng.
Diệp Linh bị hắn nhìn chằm chằm có điểm không yên, đầu tự cúi thấp xuống bất an, không biết vì sao, Tử Dạ như
vậy làm nàng sợ hãi, nàng phảng phất có một loại cảm giác bị hắn nhìn
thấu nội tâm , nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có điểm khủng hoảng,
người nam nhân trước mắt này, ngắn ngủn trong vòng mấy tháng, nàng rốt
cuộc nhìn không thấu, sau khi hắn từ Hoa Sơn hồi cung, liền đối với nàng càng ngày càng lãnh đạm, cũng làm nàng càng ngày càng cảm thấy bất an!
Trong quá khứ, thời điểm nàng cùng hắn ở một chỗ, hắn sẽ đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, chưa bao giờ dùng
ngữ khí lãnh đạm như thế cùng nàng nói chuyện, cho dù nàng cố tình gây
sự, làm nũng, hắn cũng là ôn nhu dỗ nàng, an ủi nàng, mà bây giờ, hắn
thay đổi, từ lần trước sau sự kiện nàng sảy thai, hắn liền đối với nàng
lãnh đạm rất nhiều, mà bây giờ, so với quá khứ càng lãnh đạm hơn, thậm
chí có thể nói là lạnh nhạt!
Nàng không cam lòng bị Tử Dạ đối đãi