
óng muốn gặp thầy Huy như vậy thì rất ngạc nhiên. Chẳng lẽ hai người này đã âm thầm có tình cảm với
nhau từ trước?
Tối hôm qua, thái độ lo lắng của thầy Huy đã khiến ông Minh nghi ngờ.
Bây giờ lại chứng kiến điệu bộ kia của con gái, trong lòng càng đinh
ninh như vậy.
- Chào hai bác, cháu về trước.
- Cảm ơn anh đã nhiệt tình giúp đỡ - Bà Lâm lịch sự gật đầu, tay nắm theo con gái kéo vào trong xe.
- Dạ không có gì – Cảnh Huy đưa mắt nhìn Tuyết Vinh lần cuối – Gặp sau nhé!
Cô không giấu được vẻ thất vọng đành ủ rũ ngồi yên vị trong góc. Nhưng
cái xe này đối với Tuyết Vinh cũng thật là ngộ. Ngày trước chỉ nhìn thấy chúng chạy bon bon, cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ có dịp ngồi thử. Bánh xe lăn trên mặt đường nhựa rất êm, tựa như không có sự di chuyển.
Giá lúc này có sẵn cây bút và vài tờ giấy trắng, Tuyết Vinh sẽ có thể
ghi lại cảm xúc trong lòng thật nhanh.
Bà Lâm ngồi bên cạnh đã nhìn thấy không sót một cử chỉ nào của cô. Ánh
mắt từ ngạc nhiên đến thích thú kia không biết vì sao liên tục khiến
trái tim bà đau nhói. Yên Nhi xinh đẹp của bà lại có thể biến thành đứa
ngây ngô, khờ khạo thế này sao?
Nghĩ đến đó, một dòng nước mắt lại âm thầm lăn xuống sống mũi, chảy vào
khóe miệng đang run run xúc động. Tuyết Vinh quá vô tư nên chẳng buồn để ý. Cô hoàn toàn không biết đến cái gọi là tình cảm gia đình.
Mới năm tuổi, Tuyết Vinh đã được người ta đưa xuống Trung giới. Cuộc
sống trước đó thế nào, cô chẳng còn chút ấn tượng. Người ta nuôi lớn cô
như chủ nhà nuôi nấng một con chó. Chỉ cung cấp thức ăn và chỗ ngủ chứ
không gì hơn. Cá tính Tuyết Vinh độc lập cũng là do cách dưỡng dục này
tạo thành.
Lớn hơn một chút, cô vô tình gặp được Thần Tuyên. Hai người nói chuyện
khá ăn ý nên nhanh chóng trở thành bè bạn. Anh bắt đầu chia sẻ và giới
thiệu cho cô nơi ở của mình. Đó cũng lúc Tuyết Vinh bắt đầu biết đến sự
tồn tại của hạ giới.
Khi Thần Tuyên cần một người vợ để hoàn tất thủ tục đăng cơ cũng là lúc
Tuyết Vinh trở thành thiếu nữ thông minh xinh đẹp. Sống chung với anh
chẳng những không có gì bất tiện mà trái lại, hoàn toàn thích hợp.
Chỗ Thần Tuyên có rất nhiều gương, vô cùng thuận lợi cho việc nghiên cứu đời sống con người của Tuyết Vinh. Hai người lại là bạn bè tốt, chung
sống với nhau sẽ rất hòa hợp. Hơn nữa, Thần Tuyên không chỉ tướng mạo
khôi ngô mà còn nắm trong tay nhiều quyền lực. Tuyết Vinh ít nhiều cũng
bị những điều này thu hút.
Hàng trăm cô gái ở Trung giới đều mong có thể trở thành vợ anh. Lại thêm là Thần Tuyên chủ động ngỏ lời. Cô chẳng còn lý do gì để từ chối. Mọi
việc đang diễn ra một cách êm xuôi tốt đẹp thì đùng một cái, ông trời
đem Tuyết Vinh ném vào nơi lạ lẫm này. Mà còn vào đêm tân hôn trọng đại
của cô nữa. Có nghĩ thế nào Tuyết Vinh cũng thấy thật ấm ức.
Nhưng cô tuyệt đối không dễ dàng khuất phục. Cứ coi như đây là cơ hội để tìm hiểu về thế giới Tuyết Vinh vẫn thường mang vào truyện nhưng chưa
hề đặt chân tới. Coi đây là dịp để tăng cường vốn hiểu biết về nơi mà
bốn quyển tiểu thuyết của cô đang được giới trẻ rỉ tai nhau đọc.
Tuyết Vinh nhất định sẽ có cách để quay về. Lâm Thừa Giai, cô ra đây cho tôi! – Thần Tuyên lớn tiếng gọi, ngữ điệu mang theo sự tức giận.
- Làm gì mới sáng sớm đã đến nhà người ta la hét om xòm thế, Thập Tam
Vương Gia?- Mỹ nhân da trắng, váy đỏ thong thả bước ra, cười đon đả.
- Đừng ở đó mà đùa giỡn. Cô mang Tuyết Vinh của tôi đi đâu rồi?
Tối hôm qua anh đến, cô ả này còn dám lấy cớ đang nghỉ ngơi mà không ra tiếp.
- Á à…Không phải tôi làm nha! – Thừa Giai chậm rãi lượn lờ quanh Thần Tuyên – Tại Vòng Xoay bắt trúng anh thôi.
- Tôi không tin.
- Không tin cũng đành chịu. Các người đã định sẵn là mắc nợ với nhau. –
Bàn tay thon thả nhẹ vân vê vạt áo của anh – Xung quanh hai cô gái đó là cả một bí mật đang chờ được tiết lộ… Vòng Xoay rất tinh khôn. Trong
tương lai, anh nhất định phải cảm ơn nó.
- Bớt nói nhảm đi. - Tuyên lạnh lùng né tránh – Cô chỉ cần nói cho tôi biết, Tuyết Vinh hiện đang ở nơi nào.
- Đi mà hỏi cô gái cạnh anh. – Thừa Giai làm dáng, khẽ xoay người – Lần
cuối cùng cô ta ở trong thế giới của mình là nơi nào, Tuyết Vinh đương
nhiên sẽ xuất hiện ở nơi đó.
- Nhưng cô ấy hiện đang rất hoảng loạn. – Anh nhanh chóng bắt lấy cổ tay trắng nõn, gầy trơ xương – Làm sao hỏi han gì được?
- Vậy thì an ủi và dỗ dành cô ta đi! – Người con gái lại nở nụ cười mê hoặc – Con gái thích nhất là đối xử dịu dàng.
- Tôi không có nhiều thời gian như vậy.
- Nếu thế, anh mãi mãi đừng mong gặp lại Tuyết Vinh.
- Thừa Giai!
- Sử Thần Tuyên, có lẽ anh đã quên, tôi chỉ là người thực hiện quyết
định. – Cô gái dùng tay còn lại để vuốt ve gương mặt đang đanh lại của
anh - Vòng Xoay tạo ra hoàn cảnh nhưng người giải quyết và khắc phục nó
lại chính là những kẻ trong cuộc. Khôn ngoan lựa chọn cách ứng xử cho
phù hợp mới là việc anh nên làm lúc này. – Khóe môi cô nàng bỗng cong
lên thành một nụ cười - Đương nhiên, tôi cũng không chối việc mình rất
sung sướng khi thấy anh lâm vào hoàn cảnh như bây giờ.
- Hãy cứ chờ đó. – Anh giận