
ã tưởng bở một hồi, không ngờ buổi sáng hôm nay lại có. Cô không cam lòng đi hỏi bác sĩ vì sao tháng này có muộn, bác sĩ giải thích là vì cô quá muốn có thai nên tạo thành hiện tượng thai giả làm cô tức giận đến mức vừa về nhà đã mắng to: "Ai bảo em muốn có thai chứ, em hoàn toàn không muốn có thai". Mắng xong lại ủ rũ nói với A Thích: "Thời kì nguy hiểm mà còn không dính, xem ra em già rồi". A Thích cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám trắng trợn cười nhạo cô nên đành phải nói: "Tốt quá, từ nay về sau anh cũng không cần dùng đồ bảo hộ nữa, tiết kiệm khối tiền!" Cơ Quân Dã nghe vậy hết sức buồn bực, cả ngày tâm tình đều không tốt.
A Thích ôm cô vào lòng nói: "Ai nói là em già, đó là anh già rồi, có điều bây giờ chồng già vợ trẻ đang là mốt, em không được bỏ anh đâu đấy".
Cơ Quân Dã cười khanh khách, thơm một cái lên má A Thích: "Cũng được, hôm nay không say không về, uống bù dạo vừa rồi phải kiêng".
Nhìn các nhạc công trong khoang nhạc lướt tay trên phím đàn, nghe em gái và A Thích bên cạnh trêu đùa nhau, trong lòng Cơ Quân Đào cảm thấy vô cùng hâm mộ. Hoài Nguyệt chưa bao giờ từng làm nũng với mình, luôn chỉ mỉm cười dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, cho dù lúc ở trên giường, trừ lần đầu tiên, cũng đều rất hiền thục và thậm chí là nhân nhượng. Như buổi sáng hôm nay lúc gần đi chịu ôm mình "đe dọa" mình phải ăn uống tử tế cũng là chuyện rất hiếm, có thể là nhìn thấy mình rầu rĩ không vui. Giữa cô và anh luôn không thể buông thả không câu nệ như những đôi tình nhân khác, như Tiểu Dã và A Thích. Anh khẽ thở dài, bao giờ mình mới nhận được tình yêu của cô ấy?
"Anh, sao thế? Lại nhớ Hoài Nguyệt à?" Cơ Quân Dã cười nói, "Mới đi được một ngày, hôm nay là thứ hai mà. Không phải anh cũng giống Đậu Đậu đấy chứ?" Cô nhịn cười vừa đếm ngón tay vừa nói: "Hết thứ hai là thứ ba, hết thứ ba là thứ tư, hết thứ tư là thứ năm, hết thứ năm là thứ sáu, lại được nhìn thấy mẹ rồi! Chủ nghĩa lạc quan cách mạng của Đậu Đậu muôn năm!"
Cơ Quân Đào không nhịn được bật cười: "Lắm chuyện!"
Cơ Quân Dã nói: "Muốn cô ấy thì gọi điện đi, cứ thích làm cao rồi lại tự làm khổ mình".
Cơ Quân Đào vốn cũng định gọi điện hỏi thăm một chút nhưng thấy em gái nói như vậy lại cảm thấy xấu hổ, thản nhiên nói: "Cô ấy đi cùng giám đốc tòa soạn bọn họ, có gì phải lo lắng chứ!"
Cơ Quân Dã kinh ngạc nói: "Đi cùng Trần Thụy Dương mà anh cũng không lo lắng? Anh, bây giờ anh thật sự có phong độ của bậc đại tướng đấy!"
Cơ Quân Đào liếc cô, không biết vì sao đột nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an.
Hoàng Đại Vĩ vội vã chạy tới, Cơ Quân Dã nhìn thấy liền vẫy tay nói: "Sao đến muộn như vậy? Không phải đã nói sẽ mang cô nàng bạn gái mới của anh tới à?"
Hoàng Đại Vĩ thở dài nói: "Trường mầm non của cô ấy xảy ra một vụ ngộ độc thực phẩm, mấy đứa bé phải vào viện nhi cấp cứu. Tất cả giáo viên đều bị gọi vào trường trông coi rồi".
A Thích hỏi: "Trường mầm non nào mà lại để xảy ra loại chuyện này? Phụ huynh còn không đập trường à?"
"Nam Sơn", Hoàng Đại Vĩ hạ thấp âm thanh nói, "Vẫn đang phong tỏa tin tức, loại trường mầm non quý tộc này mà để xảy ra ngộ độc thực phẩm thì sau này còn ai gửi con vào đó nữa. Nếu có đứa nào bị chết thì càng thảm, tất cả phụ huynh đều là người không chọc vào được".
Cơ Quân Đào vội nói: "Mau gọi điện thoại hỏi bạn gái anh xem Lỗ Đậu Đậu lớp chồi, à không phải, Lỗ Hãn Thần, có làm sao không?"
Cơ Quân Dã cũng giật mình nhìn Hoàng Đại Vĩ chằm chằm: "Hỏi mau hỏi mau, là cậu con trai bảo bối của Hoài Nguyệt".
Hoàng Đại Vĩ bị vẻ mặt nghiêm túc của hai anh em này làm giật nảy, mau chạy ra gọi điện thoại cho bạn gái, một lát sau chạy vào nói: "Lỗ Hãn Thần đang cấp cứu ở viện nhi..."
Không đợi anh ta nói xong Cơ Quân Đào đã chạy ra ngoài.
Chạy tới bệnh viện, Cơ Quân Đào nhìn thấy Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương đều ngồi chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, Đặng Duyên Duyên và hai phụ nữ trẻ tuổi khác ngồi bên cạnh cô nhỏ giọng an ủi, tình hình phụ huynh bốn em bé khác cũng không khác là mấy. Một người có vẻ là quản lý bệnh viện đang nói gì đó với Trần Thụy Dương, Trần Thụy Dương nghe xong lại đi tới nói với Hoài Nguyệt. Hoài Nguyệt bị Đặng Duyên Duyên ôm vào lòng, sắc mặt tái nhợt, cô vừa nghe Trần Thụy Dương nói chuyện vừa gật đầu.
Cơ Quân Đào dừng chân lại, Cơ Quân Dã nhẹ giọng hỏi: "Anh, sao lại không đến?"
"Chờ một chút", Cơ Quân Đào nói,, anh đứng ở đầu này hành lang nhìn Hoài Nguyệt ở đầu bên kia, bên người cô có đồng sự, có bạn học, đột nhiên anh không biết có nên đi đến hay không.
Thời gian trôi qua rất lâu mà anh vẫn đứng đó, đến tận lúc cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ y tá đi ra mỉm cười gật đầu với mọi người.
Tất cả mọi người đều xông vào, Cơ Quân Dã vui vẻ nói với Cơ Quân Đào: "Xem ra không có việc gì rồi, em đã nói Đậu Đậu ở hiền gặp lành, tuyệt đối không có việc gì mà. Anh!" Nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó của Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã chợt cảm thấy bất an.
Cơ Quân Đào ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đứng yên suy nghĩ tâm sự của mình.
Từng chiếc giường bệnh được đẩy ra, anh nhìn thấy Hoài Nguyệt, Trần Thụy Dương, Đặng Duyên D