
phải kính rượu anh mới đúng chứ. Tửu lượng của em rất kém, chỉ nhấp môi thôi được không".
Chủ nhiệm Triệu lắc đầu nói: "Tình sâu đến đâu uống sâu đến đó, một đại mỹ nữ như em mà chỉ nhấp môi thì không được, đàn ông sẽ cảm thấy đau lòng".
Hoài Nguyệt cười nhẹ. Trước đây đám bạn của Lỗ Phong cũng rất mồm mép, chuyện gì cũng dám nói ra, lúc đầu cô nghe còn đỏ mặt tía tai nhưng sau đó Lỗ Phong nói với cô rằng mình càng tỏ ra xấu hổ thì bọn họ lại càng thích nói hơn, vì vậy dần dần da mặt cô cũng trở nên dày hơn. Cô cảm thán với Đặng Duyên Duyên, phụ nữ đã có chồng quả nhiên da mặt sẽ dày hơn, Đặng Duyên Duyên lươmg cô khinh thường, "Nói mấy câu thô tục thì đã là gì, bây giờ phụ nữ chưa chồng còn dám nói dám làm hơn cả người đã có chồng ấy chứ". Khi đó cô còn không tin, nhưng sự thật đã chứng minh Đặng Duyên Duyên nói cực đúng.
Trần Thụy Dương đi tới cầm lấy chén rượu trong tay Hoài Nguyệt, nói với chủ nhiệm Triệu: "Hôm nay Hoài Nguyệt đã uống không ít, phụ nữ tửu lượng kém, chén này để em uống giúp cô ấy".
Chủ nhiệm Triệu quay lại nhìn phía sau thấy mấy người đàn ông uống đang vui, đổi chén chéo tay với mấy cô gái cực kì náo nhiệt nên cũng không có thời gian để ý đến chỗ mình, vì vậy liền hạ thấp giọng cười nói: "Trước mặt đại ca không được nói dối, cả buổi tối hôm nay anh thấy chú không để ý đến ai khác, có phải hai người đang..."
"Em uống em uống", Hoài Nguyệt sốt ruột nói, rồi đưa tay định lấy lại chén rượu trong tay Trần Thụy Dương. Cô đã dùng đến trăm phương ngàn kế ngăn cản không cho Trần Thụy Dương nói ra miệng, giờ đương nhiên cũng không thể để người ngoài nói ra được.
"Đừng ngại", Trần Thụy Dương cũng đã hơi chếnh choáng, thấy Hoài Nguyệt đỏ mặt càng không cầm lòng được, không chịu để cô lấy lại chén rượu, "Anh ấy đang nói đùa thôi mà, em dễ kích động thế". Nói rồi anh ta lại cười với chủ nhiệm Triệu: "Anh thấy tiểu đệ của anh có ổn không?"
Chủ nhiệm Triệu nói: "Đương nhiên, đẹp trai, có tài, còn từng cong tác tại nước ngoài, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều kinh nghiệm công tác, anh tính chẳng mấy chốc sẽ được cất nhắc lên phó giám đốc sở. Không chỉ là ổn mà là quá ổn ấy chứ".
"Vậy trong mắt phụ nữ thì thế nào?" Trần Thụy Dương lại hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hoài Nguyệt.
Chủ nhiệm Triệu hiết rõ cậu em mình đang mượn rượu để bày tỏ tấm lòng với cô gái bên cạnh này nên vội phụ họa: "A, cái này thì phải hỏi cô Thương đây. Em xem, trong mắt phụ nữ bọn em thì giám đốc Trần thế nào?"
Hoài Nguyệt chỉ có thể làm như không nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Trần Thụy Dương, cười nói với chủ nhiệm Triệu: "Đương nhiên là một viên kim cương, lập lòe lấp lánh".
Chủ nhiệm Triệu nói: "Viên kim cương này là hàng nóng bị nhiều người để ý lắm đấy, Hoài Nguyệt phải giữ chắc vào".
Hoài Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Em già rồi, loại chạy thi trăm mét này chỉ hợp với các cô gái trẻ thôi".
Trần Thụy Dương thấy trái tim chợt trĩu xuống, ngoài mặt vẫn bình tính như thường: "Ai bảo thế, bọn anh còn không cảm thấy mình già mà". Nói xong anh ta uống cạn chén rượu rồi trở lại chỗ ngồi.
Chủ nhiệm Triệu nói với Hoài Nguyệt: "Xem kìa, làm người ta đau lòng rồi. Phụ nữ không được kiêu quá, phải chừa chút thể diện cho đàn ông chứ!"
Bữa cơm ăn trọn hai tiếng mới xong, khách chủ đều vui, mấy người cùng tòa soạn đã đỡ không ít rượu cho Trần Thụy Dương, giờ không chịu nổi nữa, vừa la hét "Bữa khuya tái chiến" vừa trốn về phòng ngủ. Trần Thụy Dương hỏi Hoài Nguyệt: "Có mệt không?"
Hoài Nguyệt lắc đầu: "Em cũng không uống bao nhiêu".
Cô chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng đi theo Trần Thụy Dương.
Trăng sáng vừa lên phủ một lớp bạc lên mặt biển trong bóng đêm, những gợn sóng ngoài khơi nhẹ nhàng lan dần vào bờ, tiếng thở của biển cả nhẹ nhàng bên tai. Nếu như không có một người yên lặng không nói bên cạnh thì Hoài Nguyệt sẽ cảm thấy rất thoải mái.
"Em vẫn còn để bụng chuyện quá khứ à?" Rốt cục Trần Thụy Dương cũng mở miệng, giọng nói không còn điềm tĩnh như xưa.
Hoài Nguyệt nói: "Không muốn để bụng nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ đến, rất nhiều lúc đột nhiên bất giác nhớ ra mình từng thất bại như thế nào, dấu vết sâu như vậy, cuộc đời ngắn như vậy, có thể cả đời này cũng không thể hoàn toàn xóa đi được. Có điều cũng chỉ là dấu vết mà thôi".
"Đã như vậy thì em không định để người khác vạ lây đấy chứ?" Lời của Trần Thụy Dương rất có thâm ý, nói xong anh ta quay đầu sang nhìn cô.
Hoài Nguyệt ngẩn người, dưới ánh trăng, vẻ mặt Trần Thụy Dương dịu dàng rất khác lúc thường, ngũ quan vốn bình thường lúc này lại tỏ ra cực kì sinh động.
"Ý anh là chẳng lẽ em còn bắt anh phải gánh chịu hậu quả do tội lỗi của Viên Thanh gây ra?" Thấy cô ngẩn ngơ không đáp Trần Thụy Dương liền ngả bài, "Thương tiểu thư, em không thể lạm sát kẻ vô tội như vậy".
Hoài Nguyệt biết nếu đề tài này còn tiếp tục thì chính mình sẽ bị ép đến tuyệt lộ, cô căng thẳng cười nói:"Em là ai chứ, chẳng qua là một tiểu biên tập, có muốn lạm sát cũng không có quyền lực đó".
"Đã nói là phải giữ lời", Trần Thụy Dương vui vẻ thở phào một hơi, bước dài về phía trước. Hoài Nguyệt vất