
t hắn ra nhưng mà ngay lúc đó lại bị hắn lợi dụng sơ hở, ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng thăm dò nhụy hoa mẫn cảm của nàng.
-Á, không không!
Nàng giãy giụa nhưng bất lực, giọng hắn quanh quẩn bên vành tai nàng đầy ám muội:
-Dường như em không thể giận khi tôi làm vậy!
-Tôi… tôi…
Nàng giận đến phát ngượng, hắn sao có thể nói những lời này với nàng chứ? Thật quá đáng mà!
-Em còn nhớ lúc em gặp tôi lần đầu tiên không?
-Không!
Kì thật là nàng nhớ nhưng mà bây giờ đối mặt với kẻ đáng ghét này càng không muốn nhắc đến. Hắn thản nhiên dùng tay qua lại dưới thân nàng làm nàng nhịn không được la lên.
-A… a…
-Nhớ không?
-Không!
-Thật chứ?
-Á, đừng mà… nhớ… thì sao chứ?
Nàng bị hắn bức ra chân tướng rốt cuộc cũng phải nói thật. Hắn cười một tiếng.
-Em có tin vào tình yêu chứ?
-Tôi không tin! Đó là thứ không đáng tin!
Nàng lập tức phản bác, sao có thể dùng đến tình cảm trong công việc được? Hắn cười, nụ cười có chút u ám. Ôm nàng thật chặt trong lòng, giọng hắn rất ôn nhu.
-Năm đó khi tôi thấy em cũng không để ý đến nhưng mà…
Ngừng một chút như cho thời gian ngừng lại hắn chậm rãi nói từng câu tựa như đang kể lại một câu chuyện xa xưa:
-Khi em có ý muốn tôi làm trợ lý của em lúc đó tôi không tin được! Thật ra dù em có kiên quyết, có lạnh lùng thì em vẫn là một phụ nữ… Cho nên…
Tay hắn di động làm nàng thống khổ không nguôi. Bị hắn ôm chặt nàng càng không thể nào chịu đựng nổi.
-Cơ thể em đang phản ứng rất tốt!
Hắn cười nhàn nhạt. Nàng khó chịu cong người lên. Hắn vẫn chậm rãi từ từ di chuyển ngón tay làm cho tận nơi sâu nhất của nàng phát hỏa như muốn thiêu đốt cả cơ thể nàng.
-Không được mà… đừng làm vậy…
Nàng khốn khổ cầu xin hắn.
-Em luôn luôn như vậy, Hà Kim Đổng! Em luôn nghĩ mình là trung tâm, luôn tự cho là mình cao ngạo nhưng mà em vốn dĩ là một cô gái yếu đuối bình thường thôi!
Nàng không ngừng vặn vẹo lại càng bị hắn dò xét.
-Nếu… tôi nói tôi yêu em, em sẽ tin chứ?
-Tại… tại sao tôi phải tin? Nếu quả thật… anh yêu tôi sẽ không làm chuyện đó lại càng không hại tôi ra nông nổi này!
-Em bảo tôi sai, vậy tại sao không thấy mình sai?
-Tôi sai chỗ nào?
-Khi làm trợ lý của em tôi còn không rõ hay sao? Mỗi khi ai đó làm gì mà em không vừa ý liền lập tức nổi giận bắt bẻ mà không truy xét đến cùng. Cư nhiên lúc nào cũng cho là mình đúng, người khác tất phải sai! Em dám nói là không có?
Ngay lúc đó tay hắn lại khiêu khích, nàng biết hắn làm vậy để nàng không chịu nổi mà nói thật. Nàng sao lại không thể nào thoát khỏi hắn?
-Cái đó…
-Cũng vậy, nếu hôm đó em không uống say cố tình câu dẫn tôi thì đã không có chuyện! Cô nam quả nữ ở cùng một phòng em thử nghĩ xem chuyện đó mà không xảy ra thì quả thật không bình thường!
-Tôi… câu dẫn anh chỗ nào chứ?
-Còn nói không có? Em uống rượu say té xuống đất để tôi bế lên giường mà lại bảo không có? Gương mặt em lúc say rất đẹp!
Hắn cố tình trêu đùa làm nàng thẹn đỏ mặt.
-Cái đó… là do rượu!
-Đến giờ em vẫn không nhận lỗi về phía mình sao?
-Thì cứ cho là lỗi của tôi đi, thì sao chứ?
-Không có “cho là”!
-A… ngừng lại! Là lỗi của tôi nhưng mà tại sao… tại sao anh lại làm vậy? Anh có biết là Hà thị là do ý muốn của mẹ tôi mà lập ra không?
Hắn vuốt mái tóc nàng, rất nhẹ nhàng.
-Tôi dĩ nhiên biết!
-Làm sao mà…
-Là cái này…
Hắn với tay lấy một mảnh giấy nhỏ đã úa màu trên đó còn ghi rất rõ những nét chữ nghệch ngoạc màu tím. Nàng đỏ mặt định giật lại nhưng hắn đã nhanh tay lấy đi.
-Anh… sao…
-Tôi đọc cho em nghe nhé!
-Á, đừng…
-“Nguyện ước dưới bầu trời sao. Hôm nay sinh nhật…”
Chưa đọc hết nàng lập tức bịt miệng hắn lại, là tờ giấy ước của nàng lúc nhỏ, thật ngượng chết đi được!
-Không, đừng đọc mà!
-Em chẳng phải muốn biết lý do sao?
-Lý do chuyện này liên quan gì đến nó? Mau trả lại cho tôi!
Nàng với tay định chụp lấy, hắn lập tức cúi xuống ngậm lấy đầu nụ hoa của nàng làm nàng kêu thét một tiếng.
-Đừng… mau trả…
-Em viết là rất mong những điều em ước trở thành sự thật nên tôi mới quyết định làm cho nó trở thành sự thật đó chứ!
-Hả?
Nàng cứng đờ, không nghĩ đến hắn làm vậy là vì điều ước của nàng.
-Nhưng… đó là điều ước lúc nhỏ… lớn tôi không có…
-Không có mà năm nào em cũng viết lại rồi gấp thành hạc treo lên thiên đăng là sao?
Chương VIII (Part 2): Tình Cảm Đậm Sâu
Khóe môi hắn nở một nụ cười. Hốt nhiên nàng thấy nụ cười đó có gì rất đáng mến!
-Tôi…
-Tôi sẽ biến nó thành sự thật!
Nàng cúi đầu, hắn nói như vậy làm nàng xao động.
-“Hôm nay sinh nhật mẹ, mẹ mong rằng sau này tôi sẽ trở thành một doanh nhân và có một vị hôn phu xứng đáng. Tôi ước khi sao băng vụt qua, tôi sẽ tìm được người mà mình yêu nhất…”
-Á, đừng đọc nữa!
-Ngốc!
A, sao đột nhiên bảo nàng ngốc? Cách xưng hô này chẳng phải quá thân thiết hay sao?
-Tôi muốn là người em thương yêu nhất!
Hắn ôm lấy nàng, vòng tay mạnh mẽ của hắn làm nàng cảm thấy rất ấm áp.
-Nếu vậy… sao anh lại…
-Lúc đó nếu tôi nói như vậy em sẽ tin sao? Khi trong tay em chẳng còn gì thì em mới có thể vứt bỏ sự ràng buộc giữa công việc và tình cảm được. Nếu bây giờ em còn