
có giường...”
Cô nghe thấy vậy trợn tròn mắt. “Bây giờ là sáng sớm đấy!” Mặc dù phần lớn các
bộ phận vẫn chưa đi làm, nhưng sao có thể làm cái việc kia vào lúc này.
Hắn nửa đẩy nửa dụ dỗ cô đi vào phòng làm việc, đi tiếp vào phòng nghỉ ngơi
phía trong phòng làm việc của hắn, tiện tay đóng cửa, lộ ra nụ cười tà ác.
“Em yêu, em không biết sáng sớm tinh lực của đàn ông là dồi dào nhất vào thời
điểm này sao?” Hắn bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, khóe miệng câu lên. “Đây cũng bởi
vì do em chưa có kinh nghiệm, cho nên anh quyết định sẽ tạo ra nhiều cơ hội
cùng em luyện tập một chút!”
“Vậy em cũng không nhất thiết phải tìm anh luyện tập!” Nhìn thấy ngực hắn trần
trụi giương mắt nhìn cũng biết, người đàn ông này không đùa!
Cô nhìn hướng cửa, suy tính đến khả năng chạy trốn.
Một tay Long Kiệt hất áo sơ mi ra, đi đến chặn lại đường bỏ trốn của cô. “Em
chẳng lẽ muốn chạy trốn sao! Ai! Nhất định trước đây anh thể hiện rất kém, em
biết đấy, lần đầu tiên của hai chúng ta ở trong bệnh viện đúng là uất ức cho
em. Anh quyết định hôm nay sẽ cố gắng mà bồi thường cho em!” Hắn bắt đầu cởi
thắt lưng ra.
“Không... Không cần!” Cô nuốt nước bọt, hi vọng hắn đừng vì vậy mà xúc động.
Chết rồi hắn cố tình chặn đường chạy trốn của cô, cô chỉ có thể biết lùi về
phía sau, không nghĩ tới hai chân đã chạm ở mép giường, thuận thế ngã lên trên
đệm.
“Cũng biết mình chạy cũng không kịp.” Hắn đi đến, một tay nâng cằm cô lên.
Ngước đầu lên nhìn cơ thể cao lớn của hắn, chóp mũi đều cảm nhận được hơi thở
của hắn. Hắn cố tình sử dụng một động tác khiến chống cự của cô đều tan biến,
khiến cho cô cảm giác mấy phần yếu ớt.
“Đức Nữ...” Hắn nhỏ giọng gọi tên, đáy mắt thâm tình hiện lên rất ‘nghiêm túc’.
Cô ngừng thở.
Nụ hôn của hắn chậm rãi rơi xuống môi cô, in dấu ở tròng miệng cô đốt ra một
trận tình triều.
“Long Kiệt.” Cô thở dài thốt ra tên hắn.
“Gọi lại một lần nữa.” Hắn cắn lên cánh môi đầy đặn của cô. Đầu lưỡi để ở hàm
răng trắng noãn của cô.
“Long ...Kiệt...” Trong lời nói của cô đều là hơi thở của hắn. Môi lưỡi hai
người cùng quấn quít, giống như giữa hai người bọn họ đều dây dưa tình cảm, cô
thoát không được.
“Em yêu.” Tay của hắn không khách khí lột sạch quần áo của cô. Bộ đồ công sở cũ
kỹ này nhìn thật chướng mắt!
Cô thở hổn hển ôm chặt cổ hắn.
Hắn cúi đầu tỉ mỉ ngậm da thịt trước ngực cô, cảm xúc tốt đẹp như thế này
khiến hắn không thể buông ra được, cơ thể ở phía trước trầm xuống. Đem hai chân
đè xuống giữa đệm, chân của hắn để vào khe mở ở giữa hai chân cô.
“Anh không chịu nổi?” Hắn thở hổn hển nói. “Vốn là muốn lần đầu dịu dàng, chậm
rãi yêu em, nhưng mà em yêu, tha thứ cho anh...??” Dục vọng của hắn như ngựa
hoang mất cương, lao nhanh vào, nhanh không thể đỡ được!
“Được...” Cô có cảm giác cả người đều bị thiêu đốt, nhất là nơi mềm mại giữa
hai chân giống như bị lửa thiêu. Cái loại khát vọng đấy vừa xa lạ lại vừa khiến
người ta run rẩy.
Hắn giống như lấy được lệnh đặc xá, giải phóng dục vọng của mình ra, một tiếng
vọt vào bên trong cơ thể cô.
“Trời ạ!” Hắn ép buộc mình bất động, bởi vì nơi mềm mại tốt đẹp của cô hút chặt
lấy hắn thiếu chút nữa hắn xuất ra. Hắn cũng không nên khiến cho cô không kịp
hưởng thụ nhiệt tình, hưởng thụ tình cảm của hai thân thể khi hòa hợp thì đã bị
hắn làm hỏng. “Anh làm sao lại say đắm em như vậy? Anh chưa từng có cảm giác
như thế với người nào khác... Không thể tự kiềm chế!” Hắn kêu to, động tác của
hắn bắt đầu ra vào.
Cô không nói lên lời, chỉ có thể dùng bắp chân trần truồng vòng quanh hông hắn,
một lần lại một lần chịu đựng cái loại tê liệt dường như đánh thẳng vào bên
trong của cô.
Cơ thể cô đều phiếm hồng, cả người lộ ra màu sắc hoa hồng xinh đẹp. Lửa nóng
của hắn càng thêm trơn tru, một lần lại một lần lấy kinh nghiệm của hắn đã từng
trải qua đưa lên đỉnh cao.
“Á —”
Nhiệt tình của hắn đang ở sâu bên trong cô theo tiếng hét chói tai kia mà phun
ra.
Long Kiệt quay đầu nhìn Ngữ Hoa đang cứng đờ ở cửa, đáy mắt bén nhọn dọa cô sợ
hãi hai chân mềm nhũn.
“Tổng... tổng giám đốc.” Cô cũng vội vã chạy vọt ra khỏi phòng nghỉ ngơi, chạy
ra khỏi phòng tổng giám đốc.
“Chết tiệt!” Long Kiệt tức giận đi đến khóa cửa.
Đức Nữ vẫn suy yếu lấy tay che mặt, khẽ thở dài.
Trời ạ! Để cho cô chết đi! Cô làm sao lại bị hắn thuyết phục? “Mau!” Cô chìa
tay gọi hắn qua đây.
Long Kiệt nâng người cô đã mệt lả dậy. “Em định làm cái gì?” Hắn nhíu mày, thật
ra hắn muốn đem người phụ nữ kia đuổi khỏi tập đoàn Phổ Đặc.
“Mặc quần áo vào đi!” Cô trừng mắt nhìn hắn nói: “Còn không ngồi dậy, không bao
lâu nữa mọi chuyện sẽ bị lan ra, cô ấy chưa thấy mặt em phải không?” Trời ạ!
Nghĩ đến Hạ Ngữ Hoa như một chiếc đài truyền tin, làm cho đầu của cô một trận
tê dại.
Không nghĩ đến cô sẽ gặp phải loại khủng hoảng này.
Thật đáng ghét! Tự dưng đi nộp mạng cho tên đàn ông xấu xa này. “Vậy em...” Hắn
ngây ngẩn cả người. “Vì anh nên không muốn mọi người nhận ra sao?” Hắn tức
giận.
“Vì em không muốn mọi người nhận ra em.” Cô rốt cuộc cũng khôi phục được hơi
sức, lại bắt đầu t