
gia...”
“Cho nên mỗi người đều chuẩn bị thật tốt đi gặp tổng giám đốc hả?” Đức Nữ rót
cà phê vào ly, bưng vào phòng tổng giám đốc.
“Đúng vậy a! Ài ~ chị sao lại mặc như thế này? Ngày hôm nay phải thi đấu thể
thao đó.”
“Vậy sao cô lại mặc như thế?” Đức Nữ kéo váy da của cô ta một cái. “Mặc váy da
chơi bóng? Là môn bóng nào yêu cầu loại quần áo này?” Không đợi Hà Ngữ Hoa trả
lời, cô xoay người bước ra phòng tổng giám đốc.
Quả nhiên, vừa ngồi vào bàn làm việc, cửa thang máy liền mở ra.
Thân ảnh một người cao lớn ung dung từ trong thang máy đi ra, hình dáng ấy thể
hiện rõ ràng một mặt tính cách của người đàn ông thành thị này, trán rộng, mũi
cao thẳng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, môi mỏng mà hữu hình, cho dù toàn thân
tản ra hơi thở lạnh như bang khiến người ta không dám đến gần, nhưng khi anh
giơ tay nhấc chân vẫn làm người ta khó dời mắt.
“Oa!” Hà Ngữ Hoa than nhẹ, ánh mắt trong chốc lát khó rời.
Long Kiệt rõ ràng không chú ý tới những “tạp âm” khác, bởi vì hắn trực tiếp đi
vào phòng tổng giám đốc.
Bàng Đức Nữ im lặng theo vào văn phòng. “Tổng giám đốc, bản báo cáo đánh giá
hai công ty Đông Đại và Lương Ngô đã đặt trên bàn, 20 phút sau tôi sẽ đến báo
cáo vắn tắt lịch trình làm việc hôm nay.”
Long Kiệt ngồi xuống ghế da, chỉ hơi ngước mặt một cái, Đức Nữ liền biết mà lui
ra.
Không phải cô khoe khoang, về phần quan sát sắc mặt Long đại tổng giám đốc,
toàn bộ tập đoàn Phổ Đặc có lẽ không ai so được với cô.
“Báo cáo hội nghị hôm qua tôi muốn cô làm đâu rồi?” Đức Nữ ngồi vào chỗ, một
câu đó phá hỏng ý định tiếp tục bát quái với người đối diện của Hà Ngữ Hoa.
Hà Ngữ Hoa rụt lui, hiểu rõ câu này nghĩa là đã đến giờ làm việc.
Ai! Chị Bàng chính là nghiêm túc như vậy, có điều chị ấy quả thật rất lợi hại.
“Chờ một chút em liền đưa cho chị.” Hà Ngữ Hoa lập tức nói. “Vâng... 20 phút
sau đưa cho chị.” Cô quên mất chị Bàng ghét nhất người không nghiêm cẩn, loại
từ “chờ một chút” không được chấp nhận, thứ cô ấy yêu cầu là đáp án rõ ràng.
Khoé mắt Bàng Đức Nữ liếc đồng hồ trên bàn một cái, biết mình còn có mấy phút
đồng hồ để xử lí việc vặt. Nói thật, đảm nhiệm công việc thư ký tổng giám đốc
không hề đáng hâm mộ như người ta vẫn đồn, ngược lại là một công việc nặng nề.
Vừa vặn Bàng Đức Nữ cô không có hứng thú làm thêm giờ, cho nên tận dụng mỗi một
phút làm việc là bí quyết để không phải tăng ca của cô.
“Thư ký Bàng, vào đây một chút.”
Bộ đàm truyền đến thanh âm lạnh lùng, làm cho cô thoáng sửng sốt. Còn chưa tới
20 phút mà! Chẳng lẽ cô đoán thời gian sai?
Cầm laptop trên tay, cô đi vào phòng tổng giám đốc. Long Kiệt giơ bản báo cáo
trên tay lên.
“Cô tốn không ít thời gian làm bản đánh giá này phải không?”
Đông Đại cùng Lương Ngô là hai công ty sẽ hợp tác với Phổ Đặc trong thời gian
tới, đương nhiên cũng có rất nhiều công ty cạnh tranh nhưng cuối cùng hai công
ty này thắng được, Long Kiệt đúng là muốn cô làm bản đánh giá như thế. Ai ôi!
Người ta làm thư ký chỉ cần khoe ra dáng vẻ là được, vì sao cô làm thư ký còn
làm luôn nhiệm vụ trợ lý?
Nhưng mà, từ vẻ mặt của hắn không nhìn ra nguyên do, vậy nguyên nhân Long Kiệt
kêu cô vào là...?
“Đúng là tốn chút thời gian. Có vấn đề gì sao tổng giám đốc?”
“Đông Đại đắc tội cô ư?” Mày rậm của hắn hơi giương lên mấy độ. Trong lòng Bàng
Đức Nữ chột dạ, thứ cô không muốn nhất đúng là khiến cho ông chủ chú ý. “Đông
Đại mặc dù là công ty có vốn cùng quy mô còn trên Lương Ngô, nhưng nhìn đến
đánh giá tổng thể, tính phát triển của Lương Ngô có vẻ khả quan hơn, tôi cũng
đã viết rõ trên bản báo cáo.”
Thực tế buổi sáng Quản lý Dương gọi điện đến uy hiếp cô chính là người của Đông
Đại, mấy hôm trước Quản lý Dương vốn là có ý đồ hối lộ cô, sau khi bị cô từ
chối thì cực kỳ tức giận, liên tục mắng cô không biết tốt xấu, hôm nay lại trực
tiếp gọi điện đến đây đe dọa.
Nhưng từ trước đến nay Bàng Đức Nữ luôn không phải người lấy ơn báo oán. Hơn
nữa, Đông Đại thật như cô nói trong bản báo cáo, có tiềm ẩn nguy cơ.
Long Kiệt không nói một lời nhìn Bàng Đức Nữ.
Hắn dùng cô thư ký này đã hai năm rồi. Thành thật mà nói cách ăn mặc của cô
thật sự làm cho người khác chán ngán, giống như bà sơ già trong trường học hoặc
là nữ sĩ quan huấn luyện. Trên gương mặt ít có nụ cười, mà ngay cả bộ dáng lúc
nói chuyện, luôn là khẽ hất cằm lên, khiến cho anh hoài nghi đó là kiêu ngạo cô
không che giấu được.
Bạn bè khuyên hắn đổi thư ký, hắn chỉ cười cười.
Tuy bề ngoài Bàng Đức Nữ không đạt tiêu chuẩn nhưng trí tuệ lại cao, cô giúp
anh không ít việc, anh mới không ngốc đến nỗi vì tham nhìn mỹ sắc mà tăng thêm
gánh nặng cho mình.
“Được rồi, cô đem những việc cần làm nói qua một lần đi.” Hắn không có ý vạch
trần.
Kỳ thật người của Đông Đại có làm chuyện mờ ám gì, hắn đã sớm biết hết, chỉ là
thư ký này rõ ràng không muốn cho hắn biết chuyện.
“Được, buổi sáng hôm nay ngài không có việc gì đặc biệt, 2 giờ chiều cùng giám
đốc Đoan có...” Bàng Đức Nữ một mặt báo cáo lịch trình một mặt liếc nhìn hắn.
Thành thật mà nói cô đến phòng tổng giám đốc hai nă