
đi tới, kéo hắn chui vào ngõ hẻm bên cạnh: “Tổng giám đốc đại nhân, anh
có cần phải rêu rao khắp nơi như thế không?” Hắn cười đến rạng rỡ như vậy, hi
vọng không ai nhìn thấy, trông thấy bộ mặt đào hoa của hắn, nếu bị mọi người
phát hiện đảm bảo thể nào cũng có đề tài mới để buôn chuyện.
Đức Nữ hiểu biết về lực lượng Bát quái, cũng không muốn đem bản thân mình ra
thí nghiệm nha!
“Sẽ làm sao?” Dĩ nhiên Long Kiệt biết cô đang khẩn trương cái gì, nhưng coi như
đây là trả thù nho nhỏ đi! Cô gái này căn bản không hề đặt hắn vào đáy mắt,
trăm phương ngàn kế chỉ muốn thoát khỏi hắn. “Chẳng lẽ, tổng giám đốc muốn bị
xã hội bàn tán”
Đức Nữ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tự ý bỏ đi.
Cô không tin hắn không hề biết. Nhìn thế nào càng nhìn càng thấy người này
giống côn đồ vậy? Mọi người đều bị hắn lừa? Mặt lạnh tổng giám đốc cái quái gì?
Khôi hài tổng giám đốc tương đối giống hơn!
Đức Nữ không muốn để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước, hơn nữa luôn luôn
chọn cùng một loại, chuyên chọn chui vào các con hẻm nhỏ.
“Cô đi chậm lại một chút” Hắn cũng chạy theo gấp: “Hôm nay muốn ăn cái gì hả?”
Cô chợt dừng lại, Long Kiệt đụng phải cô, cả lồng ngực dán sát vào cô. Cô rất
nhanh lui ra, híp mắt nhìn hắn: “Ăn thịt người nhé?”
Long Kiệt giơ tay lên, thức thời không dám mạnh miệng. Không trêu chọc cô nữa,
sợ có người muốn trở mặt!
Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, rốt cuộc dừng lại ở một nhà hàng sang trọng nói:
“Muốn đi theo thì phải mời khách” Cô dẫn đầu đi vào.
Long Kiệt thờ ơ theo sau. Nhìn bộ dáng cô cắn răng nghiến lợi xem ra muốn ăn
tươi nuốt sống hắn đây!
Nhưng khi nhìn Đức Nữ tức giận mặt đỏ tới tận mang tai, thú vị hơn so với bộ
mặt cứng nhắc cũ kĩ của thư ký nhiều, tiêu một ít tiền cũng đáng giá.
Bàng Đức Nữ nhân cơ hội trả thù chọn một đống đồ ăn đắt tiền, hắn mặt không đổi
sắc thanh toán hóa đơn.
Mấy tiếng sau, Đức Nữ liền hối hận!
“Thật đói nha!” Không ngờ đồ ăn đắt tiền lại ít như thế, không bao lâu đồ ăn
trong dạ dày cô đã tiêu hóa hết. Cô đi vào phòng giải khát tìm nước uống, sau
đó bắt đầu lục lọi tất cả mọi ngóc nghách để tìm đồ ăn
Trong lúc cô muốn kéo ngăn bàn ra thì phát hiện ngăn bàn bị mắc kẹt, vì vậy cô
giơ một chân đi giày cao gót lên dùng sức đạp, sử dụng hết lực bú sữa mẹ liều
mạng lôi ra!
“Hoa — Cành cạch cành cạch!”
Một đống bánh ngọt, một đống bánh bích quy dời lùi lấp biển rơi xuống đất. Trán
Đức Nữ đầy hắc tuyến. Trời ạ!
Chỗ này nhiều đồ ăn như vậy, đều bị cô bỏ quên. Cô cầm mấy gói bánh bích quy
lên nhìn đều đã gần hết hạn sử dụng, hơn nữa túi nào đều cũng bị bóc rồi, không
ăn nhanh sợ sẽ bị hỏng hết.
“Đành phải làm như vậy.” Cô vén tay áo lên bắt đầu pha cà phê, sau đó lấy cái
khay tinh xảo ra, mang bánh bích quy cùng bánh ngọt bày lên thật đẹp.
Mười phút sau, Bàng thư ký năng suất cao chiêu đãi mọi người một buổi trà
chiều.
“Ngữ Hoa, cái này cho em. Phòng giải khát có cà phê, xin cứ tự nhiên!” Cô đặt
một khay bánh ngọt trên mặt bàn Ngữ Hoa, một tay kia bưng khay lớn hơn đặt ở
bàn lớn hơn, dưới nách còn kẹp công văn.
“Chị Bàng, chị không cần khách khí như thế...” Hà Ngữ Hoa thụ sủng nhược kinh (được sủng ái
mà hoảng sợ)!
“Là chị chuẩn bị trà chiều cho tổng giám đốc, nhưng mà mua quá nhiều, em ăn
giúp chị một chút đi!” Đức Nữ giả bộ lơ là nói: “Đúng rồi, không phải em rất
quan tâm đến phó tổng giám đốc sao? Chị chuẩn bị thêm một khay em bê xuống dưới
lầu cho hắn đi!”
Gần đây Hạ Ngữ Hoa ngưỡng mộ tổng giám đốc đại nhân nhưng mấy lần tiếp xúc, đều
bị mặt lạnh của tổng giám đốc đại nhân dọa cho sợ hãi, nên bây giờ đã quyết
định trao trái tim cho thần tượng thứ hai Tạ Tề Nhĩ, biến hắn thành đối tượng
quan tâm nhất.
“Chị Bàng, đáng ghét!” Hạ Ngữ Hoa mặt đỏ bừng: “Cảm ơn chị!” “A đúng rồi!” Đức
Nữ trước khi quay về phòng làm việc thì dừng lại một chút, quay đầu dặn dò:
“Không bằng bây giờ em đem bánh ngọt bê xuống cho phó tổng giám đốc đi còn có
thể cùng phó tổng giám đốc trò chuyện. Cũng có thể ở trước mặt bạch mã hoàng tử
giữ vững hình tượng.”
Chưa nói hết câu, Ngữ Hoa đều hiểu rõ hết, cô thẹn thùng gật đầu một cái. Khóe
miệng Đức Nữ nhếch lên một nụ cười. Cô biết Hạ Ngữ Hoa sẽ không cùng Tạ Tề Nhĩ
tranh một khay bánh ngọt. Nói đùa! Cô muốn cho Tạ Tề Nhĩ khay bánh ngọt này
nhưng lại tinh tế khéo léo nhờ Ngữ Hoa mang đi.
Phải nói Tạ Tề Nhĩ đắc tội cô việc gì, không phải cô là một con chuột thí
nghiệm sao, giống như là đổi thư ký xinh đẹp của tổng giám đốc... Hơn nữa là do
hắn bất hạnh, thay Long Kiệt chịu khổ, coi như là cô giận chó đánh mèo đi!
“Chị Bàng, chị thật sự là tốt bụng!” Ngữ Hoa cảm kích thiếu chút nữa là khóc
nức nở: “Mọi người đều nói chị quái gở, lãnh cảm, bọn họ đều hiểu lầm chị, em
sẽ giúp chị giải thích...”
“Ừ, không cần đâu, chị không quan tâm người ta nói chị thế nào.” Nói đùa, cô
cũng không muốn tự xây nên hình tượng, đốt quách đi cho rồi. Không có thời gian
để ý đến cô ta, Đức Nữ đi nhanh vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Hai tiếng
gõ cửa qua quýt, cô tiến vào.
“Tổng giám đốc, anh có đói bụng không?”