80s toys - Atari. I still have
Tân Sủng

Tân Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322133

Bình chọn: 8.00/10/213 lượt.

nhé) vào thùng rác. Vì sao khi cô ở cùng Thẩm Mộ thì luôn bị xấu

hổ trước mặt anh.

Cô chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, chưa kịp tắm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô cuống cuồng mặc áo choàng tắm, ra mở cửa phòng.

Thẩm Mộ cầm trong tay một chiếc thảm màu xanh lục, nghiêm trang đưa cô.

"Dùng cái này đi, anh nhớ trước kia dì Thiệu cũng đưa em một cái tương tự mà."

Mặt Hứa Kha lập tức đỏ lựng lên, bực mình nói: "Thẩm Mộ hôm nay anh có phải là đàn ông không thế?"

Lúc ngủ cô luôn thích lăn qua lăn lại , mỗi lần tới mấy ngày này luôn bị thấm ra ngoài giường, Thiệu Nhất Bình luôn trải lên giường cô một

tấm thảm màu cà phê. Còn nhớ có một lầncô vội vàng đi học quên không

cuộn thảm lại, không may lại bị Thẩm Mộ nhìn thấy, lúc ấy của sắc mặt

anh giống hệt với cô, đỏ lựng lên...

"Em nói anh không phải đàn ông ư?"

Anh có vẻ tức giận, theo đuổi con gái không phải là sở trường của

anh, hơn nữa còn là trong cuộc sống "đặc biệt" kia, hao tổn tâm tình,

quan tâm săn sóc, thế mà còn bị tình nghi không phải là đàn ông. Anh

chịu đựng "oan ức" trải thảm lên giường cô. (mặt anh vẫn dày)

Hứa Kha tiến lên ngăn tay anh lại, đỏ mặt hừ hừ mấy chữ chữ "Bà mẹ

già" . Chuyện này thầm kín quá mức, dùng quan hệ của hai người trước đây mà nói, bị anh công khai "Săn sóc" như vậy, trong sự xấu hổ của cô còn

có chút buồn bực.

Bà mẹ già! Bây giờ thì anh giận thật, lập tức quăng cô lên trên

giường, trợn mắt với cô: "Con bé này không thấy được lòng tốt của người

ta à, đã ngốc lại còn bướng."

Khẩu khí này rất giống với sáu năm trước kia, khi đó anh giống hệt

bây giờ, rõ ràng trong lòng rất thích, ngoài miệng thà chết cũng không

chịu nhận, đã thế lại còn nói lời ác độc cay nghiệp nữa chứ. Biết rõ cô

yêu thầm anh, lại còn giả vờ không biết gì , có chết cũng không chịu mở

miệng. Nghĩ tới đây, cô hơi tức giận , dùng sức đẩy anh ra, quát: "Buông ra."

Anh chống tay ép cô vào lồng ngực mình. Đang cười, bỗng nhiên không cười nữa .

Cô giãy dụa vài cái, áo choàng tắm rớt cuống, xương quai xanh lộ ra,

lộ ra cả vết chu sa nhỏ trên ngực. Một nốt đổ đậm nổi bật trên làn da

trắng muốt, đột nhiên lặng yên châm lên một ngọn lửa trong lòng anh,

trong giây lát cơ thể anh đã không khống chế được mà nảy sinh phản ứng.

Cô cảm nhận được mặt càng đỏ, lại thêm xấu hổ đẩy mạnh anh một cái.

Hơi thở của anh gấp gáp hơn, trong ánh mắt ẩn chứa khát vọng không

thể che giấu. Không khí trở nên xấu hổ ái muội, cô cảm thấy tim đập rất

nhanh, cảm giác của đêm sáu năm về trước đột nhiên hiện lên rõ ràng vô

cùng.

Anh đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Nửa ngày sau cô mới bình ổn được hơi thở, lúc đó mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ đi làm, trước khi đi còn trịnh trọng nói

với Hứa Kha: " Trưa hôm nay anh muốn mời em ăn cơm." Thái độ chuyên chú

trang trọng, giống như hẹn gặp một đối tác quan trọng vậy.

Hứa Kha sửng sốt, đột nhiên nhớ tới một câu nói của anh ở rạp chiếu

phim tối hôm qua "Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, tối nay coi như

chúng ta mới quen nhau."

Vì thế, đây là bắt đầu hẹn hò?

Cô hơi đau đầu, cúi đầu ấp úng nói: "Hôm nay em đi bệnh viện, chắc là không có thời gian."

"Không sao anh tới đón em."

Khẩu khí của anh không cho người khác cơ hội cự tuyệt, ánh mắt không

đi cũng phải đi, dùng hai mắt uy hiếp cô rồi nhanh chóng bước đi.

Hứa Kha ăn bữa sáng qua loa, nửa tiếng sau Doãn Vãn Thừa mới thức dậy.

Anh bước vào phòng ăn vô cùng vui mừng: "Ha ha, có đồ ăn ngon ."

Anh không chút khách khí tiêu diệt hết phần ăn sáng mà Hứa Kha làm cho mình, vẫn còn thấy đói.

Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh: "cậu có thể ăn nhiều thế à?"

Thẩm Mộ cao hơn anh ta, nhưng lượng cơm ăn cũng chỉ bằng một nửa anh ta.

Doãn Vãn Thừa làm bộ ưỡn ngực, vén tay áo làm lộ ra cơ bắp săn chắc. (ấy, đừng show hàng Doãn ca ơi )

"Cậu nhìn đi!"

Hứa Kha mỉm cười, cúi đầu ngại ngùng nhìn qua. Hình như đàn ông ai

cũng thích kiểu khoe khoang này, ngay cả Lâm Ca con người nhã nhặn như

thế cũng mua tạ luyện tập trong phòng ngủ.

Sau khi ăn xong, hai người đến bệnh viện, ngồi ngoài hành lang phòng

theo dõi một lát. Chủ nhiệm Trương đi qua đó, Hứa Kha chạy tới hỏi tình

hình.

Doãn Vãn Thừa ra ngoài nghe điện thoại. Một lát sau, anh đi tới nói

với Hứa Kha: "Tiểu Kha, mẹ và hai chị đã về nước rồi, họ vừa xuống máy

bay xong, muốn gặp cậu ngay lập tức. Cậu cùng tôi về nhà một lần được

không? Cậu cũng lâu lắm rồi chưa về nhà mà."

Tim Hứa Kha đập mạnh, sắc mặt không tự giác mà đổi màu. Cô biết

Chương Nguyệt Quang nhất định sẽ về gặp cô, nhưng thực sự lần gặp gỡ này cô có quá nhiều loại tâm trạng, giật mình không biết phải làm sao,

không biết phải dùng ánh mắt nào để nhìn bà đây? Hơn nữa cô nên gọi bà

thế nào?

Doãn Vãn Thừa nhẹ giọng nói: "Tiểu Kha, mấy hôm trước tôi đã nói

chuyện này với cậu, chính là muốn để cậu chuẩn bị tâm lí trước. Cậu

không giống như tôi đã biết chuyện này từ lâu. Mẹ năm đó thực sự có nỗi

khổ riêng, cậu đừng trách bà nhé, chút nữa tới gặp bà một lần được chứ?" Doãn Vãn Thừa cẩn thận mỉm cười, khuôn mặt trong sáng mang vẻ đợi chờ

và không yên lòng, khi