
túi tiền ra hỏi:“Xin hỏi bao nhiêu tiền?”
“Bốn trăm đồng.” Nhân viên cửa hàng vẻ mặt tươi cười vẫn như trước, nghe thấy lời nói của Nhan Nặc Ưu, lịch sự đáp lại.
“Cám ơn, đây là bốn trăm đồng.” Nói xong đưa tiền cho nhân viên cửa hàng, cầm quần áo vào phòng thay đồ. Thay bộ quần áo đắt tiền trên người, Nhan Nặc Ưu bước nhanh ra cửa, cho nên không nghe được tiếng gọi ầm ĩ của nhân viên cửa hàng .
Trong cửa hàng nhóm nhân viên đều mang vẻ mặt khó hiểu, cái cô gái kia tại sao khi mua một bộ quần áo rẻ tiền, lại không mang bộ quần áo hàng hiệu có giá trên trời kia đi?
Thay đổi quần áo, Nhan Nặc Ưu không còn trốn tránh nữa, mà vô cùng thoải mái đi trên đường cái. Đi ra đường lớn, Nhan Nặc Ưu vẫy tay gọi một chiếc taxi đi đến sân bay.
Cho dù Nhan Nặc Ưu mặc cả người bộ quần áo màu đen, nhưng cũng không che dấu được hào quang trên người cô, càng không che dấu được khí chất trời sinh của cô……
Rất nhanh taxi đã đỗ ở sân bay thành phố T, trả tiền xong xuống xe Nhan Nặc Ưu lặng lẽ đứng ở bên ngoài sân bay, trong lòng tràn đầy kích động, sẽ rát nhanh thôi là cô có thể rời khỏi nơi này, đi tìm Hạo Nhiên .
Sau khi lấy vé máy bay, Nhan Nặc Ưu nhanh chóng đến quầy kiểm tra vé. Cố gắng che mặt mình, may mắn là lúc cô vừa đến, vừa vặn có một chuyến bay đến thành phố A, trong lòng vô cùng kích động, rốt cục có thể yên tâm lên máy bay.
Nhìn máy bay chậm rãi cất cánh, Nhan Nặc Ưu cảm thấy vui vẻ, đã từ rất lâu trong lòng mới cảm thấy vui vẻ như vậy. Rốt cục đã thoát được……
May mắn cô nhanh trí, ở trong một tháng, cô đã tìm ra được mật mã của két sắt. Đêm qua lúc rời đi, trốn vào trong thư phòng của hắn, lấy được hộ chiếu và chứng minh thư, nếu không, cho dù cô có thể trốn được, cũng rất nhanh chóng bị hắn ta mang về.
Vui vẻ quên hết tất cả nhưng Nhan Nặc Ưu không phát hiện, trong cabin căn bản là không có những người khác, trong cabin chỉ có một mình cô, mà máy bay đang bay đến noi khác chứ không phải địa điểm cô hằng mong đợi …….
Khi đã trấn định ngồi ở trong chiếc máy bay rộng lớn, Nhan Nặc Ưu mới cảm thấy không thích hợp, không lâu sau , Nhan Nặc Ưu trở nên tuyệt vọng.Trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc với người đàn ông trước mắt, trong lòng không ngừng khiếp sợ. Khi cô vẫn còn không dám tin vào mắt mình, câu nói như ác mộng kia vang lên:“Đúng vậy, máy bay là của anh, toàn bộ sân bay đều là của anh.” Những lời này giống như cơn ác mộng vẫn luôn quấn quanh lấy cô. Edit:Rabbit
Phía sau hoa viên cảnh vật vô cùng đẹp đẽ, một nơi tuyệt vời chim thi nhau cất tiếng hót và trăm hoa đua nở, một vùng xa hoa rộng lớn, một cô gái khí chất vô cùng tuyệt vời đang ngồi trên xe lăn.
Cả người cô gái mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, gương mặt không chút phấn son lại vô cùng thanh nhã, nhưng bởi vì đôi mắt kia vô cùng thiếu sức sống cho nên khiến cho sắc mặt cô gái trở nên buồn bã . Mà chiếc xe lăn tinh xảo này càng làm cho cô gái tăng thêm sự buồn bã.
Suy nghĩ của Nhan Nặc Ưu vẫn dừng lại ở mấy ngày trước, đến tột cùng đã qua bao nhiêu ngày ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ , nghĩ đến chuyện kia, trong đôi mắt lý dần dần có chút sinh khí, nhưng vẫn trầm lặng như cũ, không hề gợn sóng. Tuy rằng sự tùy hứng của chính cô đã khiến cho cô bị trừng phạt, nhưng cô không hối hận, nơi này không phải chỗ cô muốn ở.nơi cô ao ước, người trong lòng cô có còn đang chờ cô không.
Đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn phía xa, trong lòng vô cùng đau đớn. Hạo Nhiên, không biết lúc này anh có đang nhìn bầu trời giống cô, nghĩ chuyện giống cô ……
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng cô gái vẫn không dời tầm mắt chút nào, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn phương xa. Một buổi chiều cứ như vậy trôi qua, trời dần dần tối, hoàng hôn dần dần buông xuống.
Đột nhiên, Nhan Nặc Ưu chậm rãi chuyển động đôi mắt một chút, dần dần hạ mắt xuống phái dưới, lặng lẽ nhìn một chỗ ngẩn người. Nhìn chiếc xe lăn không có cảm giác, đôi chân không có sức lực, lòng càng đau đớn. Người đàn ông kia nói đúng, cô không thể rời khỏi nơi này, không có hai chân này, chỗ nào cô cũng không đi được, bởi vì cô đã là một phế nhân, không có năng lực tự chủ.
“Tiểu thư, chúng ta nên trở về ăn bữa tối thôi .” Một cô gái giúp việc vẫn nhìn Nhan Nặc Ưu thanh tú từ đầu đến giờ, một buổi chiều đã trôi qua, không thấy Nhan Nặc Ưu có chút động tĩnh nào, trong lòng vẫn có chút sợ hãi .
Cô là người giúp việc mới đến đây công tác, toàn bộ người giúp việc trước kia đều bị sa thải, hiện tại cô và những người khác đều là người mới. Lão quản gia ở đây đã phân phó các cô, nhiệm vụ lớn nhất của các cô chính là chăm sóc vị tiểu thư không giống người trần trước mắt này, cho nên đến nơi này đã hơn nửa tháng , các cô luôn luồn nhìn Nhan Nặc Ưu với vẻ nơm nớp lo sợ.
Mấy ngày qua, cô cũng nhìn ra tiểu thư không vui, nhưng cô là người giúp việc, cho nên không dám hỏi gì.
“……”Đáp lại cô gái giúp việc vẫn là trầm mặc như cũ, mấy ngày qua, cô cũng đã quen rồi .
Nhẹ nhàng đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, phụ giúp đẩy xe, chậm rãi đi vào bên trong biệt thự.
Tuy rằng cảm thấy khó hiểu, tại sao vị tiểu thư xinh đẹp như tiên tử này l