
thân mình không tự giác rung rung một chút.
“Nặc Nặc, tại sao những ngày này em trốn tránh anh, tại sao anh gọi mà em cũng không nói chuyện với anh.” Từ ngày đó sau khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu bị Đan Sâm Duệ mang đi, hắn đã im lặng một thời gian. Tuy nhiên kể từ sau ngày hôm đó, hắn cũng không thấy Nhan Nặc Ưu đến trường. Nhưng sau khi Nặc Nặc trở lại trường học, tại sao lại phớt lờ hắn. Hắn có chút nóng nảy. Chẳng lẽ Nặc Nặc giận hắn.
“Em……” Nghĩ đến kế hoạch của chính mình, nghĩ đến lời cảnh cáo của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu thân mình không tự chủ được bắt đầu rút lui. Cô sợ hãi, cô sợ hãi người đàn ông kia sắp xếp người theo dõi cô, nếu giờ phút này cô thẳng thắn với Hạo Bhiên, như vậy tất cả sẽ uổng phí .Đến lúc đó, cô muốn chạy trốn là điều không thể. Cho nên, hiện tại cô chỉ có thể nhẫn nhịn quyết tâm rung động.
“Tại sao, tại sao không để ý tới anh, anh ghê sợ như rắn rết khiến em phải trốn tránh sao? Anh đáng sợ như vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì chuyện ngày hôm đó mà em giận anh sao?” Ai nói hoàng tử phải luôn luôn dịu dàng, giờ phút này Lí Hạo Nhiên bởi vì bị Nhan Nặc Ưu kích thích, hoàn toàn chìm đắm trong sự giận dữ,cũng mất đi sự nhẹ nhàng thường ngày. Hai tay cũng gắt gao ôm hai vai Nhan Nặc Ưu.
“Không, em không hề phớt lờ anh, anh bỏ tay ra được không.” Nhìn ánh mắt màu đỏ của Lí Hạo Nhiên trước mắt, Nhan Nặc Ưu trong lòng cũng rất đau đớn, cô rất muốn đi qua ôm Hạo Nhiên, an ủi Hạo Nhiên. Nhưng hiện tại cô chưa tìm ra cách tốt hơn, cô không thể xúc động! Nếu sai một bước như vậy cô và Hạo Nhiên hoàn toàn sẽ không có cơ hội .
“Vậy em hay nói cho em biết tại sao hôm nay em như vậy, nếu chưa nghe được anh tuyệt đối sẽ không rời khỏinơi này.” Thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện với Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên trong lòng đã quyết tâm nhất định phải biết nguyên nhân tại sao Nhan Nặc Ưu không để ý tới hắn.
“…… Hạo Nhiên, nếu em không còn thuần khiết , anh còn có thể muốn em không.” Nghĩ tới chuyện với Đan Sâm Duệ, trong lòng Nhan Nặc Ưu còn có chút đau đớn, nhìn Lí Hạo Nhiên nhất định phải có được đáp án, Nhan Nặc Ưu ngăn chặn đáy lòng đau đớn nói.
“Cái gì không hề thuần khiết? Nặc Nặc em đang nói mê sảng cái gì.” Khi nghe thấy lời nói của Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên đầu óc cảm thấy một mảnh mơ hồ, chẳng lẽ những lời Đan Sâm Duệ nói buổi tối ngày hôm đó cho hắn đều là sự thật sao? Nặc Nặc thật sự là vị hôn thê của hắn.
“Không có gì, chính là tùy tiện nói mà thôi…… Em phải đi.”Nói xong, mạnh mẽ kìm nén sự đau đớn trong lòng, cô sợ sự ngụy trang của mình sẽ bị phá vỡ, cho nên phải chạy nhanh rời khỏi đây.
“Không, Nặc Nặc anh còn có chuyện muốn hỏi em, em không được đi.” Nhìn Nhan Nặc Ưu chuẩn bị rời đi, Lí Hạo Nhiên một phen giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nặc Ưu không chịu buông ra. Hắn không cần tin, hắn luôn luôn cảm thấy, chỉ cần hắn buông lỏng tay cô ra, như vậy về sau muốn cầm rất khó khăn.
“Anh buông ra.” Trong nháy mắt bị Lí Hạo Nhiên cầm tay, trái tim Nhan Nặc Ưu cám thấy rung động. Nhưng cảm giác xa xa có người giám thị mình, cho nên dùng sức một phen bỏ tay Lí Hạo Nhiên ra, bước nhanh chạy đi.
Nhìn trong lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm của bàn tay Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn. Nặc Nặc thật sự không cần hắn sao? Cô thật sự có vị hôn phu ? Nhẹ nhàng cuộn mình, Lí Hạo Nhiên đem chính mình vây quanh ở trong cánh tay.
Nhan Nặc Ưu bước nhanh chạy đi nhưng trong lòng vẫn không ngừng đau đớn, nghĩ đến ánh mắt bi thương vừa rồi của Lí Hạo Nhiên, cô không hề muốn làm như vậy, cô chỉ muốn ôm anh khóc rống một hồi, kể ra ủy khuất của chính mình.
Trên một ban công ở một tòa nhà khác, một kính viễn vọng đặt trên mặt đất. Ánh mặt trời chiếu vào , phản xạ một chút ánh bạc.
“Thiếu gia muốn xử lí người con trai kia như thế nào.” Nguwoif vệ sĩ đắc lực một bên mặt không chút thay đổi nhìn Đan Sâm Duệ tức giận, cung kính hỏi.
“Chưa cần vội, hắn ta còn có tác dụng.” Hắn rất vừa lòng động tác vừa rồi của Nhan Nặc Ưu, tuy rằng tay cô bị người con trai kia kéo qua . Nhưng sau này sẽ để hắn ta phải trả giá, hơn nữa tuyệt đối làm cho hắn ta sống không bằng chết. Nghĩ đến những điều Lí Hạo Nhiên sẽ phải trả giá, Đan Sâm Duệ trên mặt từ từ nở một nụ cười khát máu.Làm cho một bên mọi mọi người bên cạnh tóc gáy thẳng dựng thẳng, sợ hãi.
Đè nén đáy lòng khó chịu, Nhan Nặc Ưu thân thể có chút mỏi mệt, đi vào lớp.
Đầu mùa xuân, không khí mát mẻ và dễ chịu, Nhan Nặc Ưu đi vào dựa vào vị trí cửa sổ, nhìn bên ngoài lá cây xanh biếc, từng mảnh từng mảnh lay động , lòng của cô cũng theo nó bay đi.
“Băng –” Đột nhiên, đang trầm tư Nhan Nặc Ưu bị một âm thanh không hài hòa làm cho chấn động.
“Ba –” Một tiếng bạt tai vang lên. Nhan Nặc Ưu nhất thời cảm thấy bỏng rát ở má. Nhìn bạn học Diêu Tĩnh Thư, một cô gái xinh đẹp cao ngạo tức giận với mình.
“Cậu dựa vào cái gì đánh tôi.” Tuy rằng bình thường ở trước mặt bạn học là một bộ dáng im lặng hướng nội, nhưng Nhan Nặc Ưu cho tới bây giờ đều luôn yên phận, nay có người khi dễ mình đến đây, làm sao cô có có thể quên được. Tuy rằng Nhan Nặc Ưu cô ít nói, như