
au thương cho nàng dâng lên như thủy triều, không thể thu lại.
Hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh nàng.
Tay nhẹ nhàng đưa lên xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của nàng.
Dịu dàng vuốt ve.
Lâu Khinh Tuyết cả kinh, vừa định thần, đã thấy là Hách Liên Bá Thiên, mặt nàng biến sắc.
Ở trước mặt hắn, nàng luôn dịu dàng quyến rũ, cảm xúc vừa rồi, nàng
không muốn cho người khác biết, trong lúc nhất thời, nàng hơi run rẩy,
không biết phải mở lời thế nào mới tốt.
Nàng cong môi muốn cười, nhưng lại không cười nổi, ưu thương trong lòng, không thể gạt đi trong nháy mắt, hơn nữa trước mặt một người thông minh như hắn, nàng không thể quá lộ liễu, dù sao hắn cũng đã thấy bộ dạng
vừa rồi của nàng.
“Nghĩ cái gì?” Vẫn là Hách Liên Bá Thiên lên tiếng trước.
“Không có gì, nhớ tới vài chuyện cũ thôi.” Khinh Tuyết đáp, nhưng không
có ý tứ nói tiếp, đoạn ký ức đó, nàng không có ý định nói với hắn.
Dù có nói, hắn cũng không chia sẻ với nàng được.
Con người như hắn, nhất thời hỏi một câu thương tiếc, chẳng qua chỉ như
phù dung sớm nở tối tàn, chỉ là nhất thời cao hứng, nếu ngươi coi điều
đó là thật thì thật nực cười.
Khinh Tuyết tự giễu cợt bản thân.
Nhưng hình như Hách Liên Bá Thiên có vẻ giận, hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, nàng không nhìn rõ thần sắc hắn, cũng không thể đoán được ý
nghĩ của hắn lúc này
Đôi mắt sâu như hồ, không thấy đáy, nhìn nàng một lát: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Nhất thời, không khí có chút gượng gạo nặng nề.
Khinh Tuyết đổi sắc mặt, vẻ đau thương dần biến mất, thay thế vào đó là sự quyến rũ: “Tại sao Hoàng thượng lại rảnh đến đây?”
“Bỗng nhiên nhớ nàng, muốn tới đây!” Hách Liên Bá Thiên nói, ngữ khí đổi sang thâm trầm bình tĩnh mà lãnh khốc.
Hắn tức giận vì nàng không chịu nói tâm sự trong lòng sao? Khinh Tuyết thầm nghĩ. Nhưng dù có thế, nàng cũng sẽ không nói ra.
“Thiếp thân đi pha cho Hoàng thượng chén trà!” Khinh Tuyết lại nói.
Hách Liên Bá Thiên đã quay người lại, lạnh lùng phun ra một câu: “Không cần, trẫm còn có việc!”
Nói xong phất ống tay áo, sải bước, bước ra khỏi Hải Đường Cung, để lại
cho Khinh Tuyết một bóng lưng màu vàng cùng cơn giận mà nàng không biết
vì sao…
Mấy ngày tiếp theo, Hách Liên Bá Thiên không gọi nàng thị tẩm nữa. Mà sủng hạnh một nữ tử khác.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là, nghe nói, trong số sáu
cống nữ, Hách Liên Bá Thiên không chỉ sủng hạnh nàng, còn sủng hạnh Chu
Uyển Bích. Tuy rằng nàng và Chu Uyển Bích chỉ là bèo nước gặp nhau,
tương giao không sâu, nhưng nàng vẫn coi Chu Uyển Bích là bằng hữu duy
nhất trong những năm gần đây.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng ở trong phủ Tể tướng, giống như sống
một mình, càng không kết bạn, là sợ phiền toái, không muốn người khác
chú ý.
Tâm lý phòng bị của nàng rất nặng.
Nghe nói, bốncống nữ còn lại không được tốt số như thế, bị Hách Liên Bá Thiên ban cho quan viên trong triều.
Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, bốn
cống nữ kia chẳng những tư sắc bình thường, càng không có khí chất nổi
bật, đúng là thiên kim tiểu thư chính hiệu, hắn làm sao có thể để mắt
đến chứ?
Tuy Hách Liên Bá Thiên không sủng hạnh nữa, Hải Đường Cung vẫn đông như trẩy hội.
Từ sau khi Hoa Phi tới, thị nữ hậu cung đều đến đây chào hỏi làm quen.
Tuy có chút phiền phức, nhưng lại không thể bỏ qua những lễ tiết đó.
Dù sao, nàng cũng tính toán xây một nền móng vững chắc trong hậu cung cho mình.
* * *
Nàng nghĩ, Hách Liên Bá Thiên sẽ còn sủng hạnh nàng.
Nhưng sau sáu ngày chờ đợi, Khinh Tuyết đã phải thất vọng, từ sau ngày Hách Liên Bá Thiên vô cớ nổi giận rồi đùng đùng rời đi.
Nàng không còn nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không cho người đến triệu nàng thị tẩm.
Nàng – giống như bị hắn cho vào quên lãng.
Nàng không biết, rốt cục là hôm đó hắn giận nàng điều gì?
Có phải vì tự ái hoàng đế gì gì đó, nàng không nói thật với hắn, thế nên chọc giận hắn?
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng ngắt một đóa hải đường, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng suy tư.
Xem ra, hắn không đến, nàng chỉ có thể chủ động.
Nếu nàng đã lựa chọn con đường này, sẽ kiên trì đi tiếp, quyết không thể để bản thân rơi vào quên lãng. Nàng muốn báo thù, hắn là vũ khí quan
trọng nhất, lợi thế duy nhất của nàng cũng chỉ có chính bản thân nàng!
Tay dùng sức một chút, cành hoa hải đường liền gãy làm hai.
Sâu trong đáy mắt nàng có chút do dự, nhưng rồi biến mất, chuyển thành một chút tàn nhẫn quả quyết.
Nàng nhẹ nhàng cài bông hoa hải đường lên búi tóc.
Váy dài màu trắng, thuần khiết cao nhã, khuôn mặt khuynh thành, chưa cần son phấn đã đủ để động lòng người, không có châu ngọc nào cắm lên búi
tóc, chỉ một đóa hải đường đỏ tươi, càng làm bổi bật khí chất của nàng.
Nàng biết, càng đơn giản sẽ càng đẹp, càng động lòng người.
Vẻ đẹp của nàng, không cần son phấn trợ giúp.
“Ngọc cô cô!” Nàng lên tiếng gọi cung nữ chủ sự của Hải Đường Cung.
“Có nô tỳ.”
“Ta muốn đi tấn kiến Hoàng thượng.” Nàng nói, ngữ khí mềm mại nhưng kiên quyết.
“Nô tỳ dẫn Tuyết thị nữ nương nương đi.” Ngọc cô cô nhìn ánh mắt của nàng, không nói gì thêm, chỉ