
g châu, thịt kho tàu, cộng thêm một phần tương cốt bổng lớn (?).
Gọi món xong, Trang Hào và Chương Thỉ vừa hút thuốc lá vừa trò chuyện, tán gẫu đều là chuyện trước kia, Hoa Kì ngồi nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ chen vào một đôi lời.
“Cậu nói, lúc học trung học cơ sở, cậu thích một nữ sinh cùng lớp, theo đuổi nhiệt liệt cỡ nào, giờ nghĩ lại anh còn cảm thấy thẹn dùm cậu.” Chương Thỉ nói chuyện trước kia Trang Hào theo đuổi nữ sinh cùng lớp ra.
Trang Hào cười nói: “Đừng nói nữa, đều đã qua rồi.”
“Sao nào, nếu như anh nhớ không lầm, cô gái kia là tình yêu đầu của cậu đi?”
“Tình yêu đầu cái rắm.” Trang Hào phối hợp rót ly rượu: “Chuyện như vậy có thể đừng nói ra không?”
Chương Thỉ cười nói: “Sao lại không, đây là lịch sử quang vinh của cậu mà.” Nói xong, Chương Thỉ nhìn về phía Hoa Kì đang cúi đầu ăn cơm, nói: “Hoa Kì cậu có muốn nghe không? Anh của cậu trước kia làm qua không ít chuyện ông cụ non đâu.”
Hoa Kì đang ngậm ống xương hút tủy bên trong, nghe Chương Thỉ nói chuyện với mình, vội vàng nói: “Muốn nghe, anh ấy đã làm gì?”
“Chương Thỉ, anh sao vậy? Có thể đừng nói chuyện này với Hoa tiểu cẩu sao?” Trang Hào cười nói.
“Không có gì không có gì, coi như nhắc lại kỉ niệm xưa thôi.” Chương Thỉ để đũa xuống, nhớ lại nói: “Anh cậu lúc ấy đi học, rất thích một nữ sinh cùng lớp, cô cái kia lớn lên. . . . . . Thôi, chỉ cần biết ngực rất lớn là được rồi, cũng có tiếng ở trường của chúng tôi.”
Hoa Kì híp mắt cười: “Anh ấy chấm trúng ngực cô ta sao? Thật là sắc.”
“Hoa tiểu cẩu cậu muốn bị đánh đúng không?” Trang Hào ở một bên quát lớn.
Hoa Kì theo bản năng co rụt cổ núp qua bên cạnh.
“Anh cậu khi đó còn là con nít ranh thôi, thích ngực lớn là đương nhiên, nhưng anh cậu lúc đó rất đơn thuần, theo đuổi cô gái kia, cứ luôn theo đuôi người ta, đi học giúp thì người ta cầm túi sách, buổi trưa đưa cơm cho người ta, buổi tối lại đưa về nhà, thứ bảy còn mang cô ta đi chơi, chỉ cần có cậu ấy, cô gái kia cái gì cũng không cần làm, còn kém áo tới vươn tay cơn tới há miệng thôi.” Chương Thỉ kể say sưa ngon lành, vừa nói vừa cười.
“Chương Thỉ, trước kia em đâu có đáng sợ như thế.” Trang Hào phản bác.
Chương Thỉ cười hì hì dùng đầu ngón tay gõ lên ly rượu: “Đừng giả bộ, có phải hay không trong lòng cậu biết rõ, tôi nhớ còn có một lần, trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, cô gái kia rất muốn phần thưởng giải đặc biệt, cậu không nói hai lời báo danh hạng mục đó, hạng mục gì ấy nhỉ. . . . . .” Chương Thỉ suy nghĩ hồi lâu: “Đúng rồi, chạy cự li dài1500m, thằng nhóc cậu xum xoe liều mạng chạy, cứ thế cầm được hạng nhất, phần thưởng tới tay, cũng tặng cho người ta, còn mình lại mệt mỏi hai chân rút gân, nuôi trong nhà nửa tháng mới lành, cậu nói xem sao cậu phải tội thế?”
Lúc ấy Trang Hào đi học rất thích cô gái kia, cũng làm rất nhiều chuyện cho cô ta.
Chương Thỉ cười nói tiếp: “Kết quả thì sao, chờ cậu nghỉ ngơi tốt trở lại trường học, rồi sao, người ta đã quen một nam sinh khác, cậu nói cái này không phải tiền mất tật mang sao?”
Trang Hào xấu hổ gãi gãi đầu: “Khi đó ngu, cảm thấy thích một người chỉ cần đối xử tốt với người ta là được. . . . . .” Trang Hào đột nhiên ý thức được nơi nào không thích hợp, anh len lén dùng khóe mắt nhìn Hoa Kì cúi đầu ăn cơm bên cạnh, tâm không yên nhai kỹ nuốt chậm, chiếc đũa trên tay cứ chọc chọc vào ống xương.
Chương Thỉ nói: “Cũng đúng, thích là chuyện của cả hai người, không phải một mình mình là có thể làm được.”
Chương Thỉ vừa dứt lời, tay cầm đũa của Hoa Kì đột nhiên dừng lại, tâm Trang Hào run lên, vội vàng nói: “Đừng nói nữa, ahhh… Uống rượu uống rượu, hôm nay bằng bất cứ giá nào em cũng không lái xe, không uống say em cùng họ với anh.”
“Sợ cậu phải không?” Chương Thỉ giơ ly rượu lên, cùng Trang Hào chạm ly uống hết, cảm giác cay cay khiến y mím miệng, nửa ngày sau, y dời tầm mắt lên người Hoa Kỳ: “Tôi nói Hoa Kì, cậu cứ cúi đầu làm gì thế? Ăn no sao?”
“A. . . . . .” Hoa Kì mãnh liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lúng túng loạn phiêu chung quanh, hốc mắt có chút ướt át, cậu hít mũi một cái, cười láo lĩnh nói: “Ăn no, xương ống quán này ăn ngon thật.”
“Ăn ngon thì cậu ăn nhiều một chút, đừng tiết kiệm tiền cho anh cậu, cậu ta có tiền.” Chương Thỉ nói đùa.
“Ừ, tôi ăn chết anh ta.” Hoa Kì giống như nói đùa, lại lấy một ống xương trong mâm, nhưng lần này cậu không như lúc đầu ăn miệng lớn, mà là cúi đầu từ từ hút.
Trang Hào không phải không nhìn ra Hoa Kì nghĩ cái gì, đây là lần đầu tiên anh thấy Hoa Kì không vui như vậy, mất mác trong ánh mắt khiến tâm của anh như bị nhéo một chút, lăn qua lộn lại vài lần, mùi vị đó quá không dễ chịu.
Vì vậy sau đó, Trang Hào cố tránh vấn đề tình cảm của mình trước kia, chỉ cần Chương Thỉ nhắc tới, anh lập tức sẽ chuyển đến chuyện trước kia của Chương Thỉ mà đánh trống lảng, một bữa cơm tràn đầy kỉ niệm nhớ lại, kết thúc trong cảnh vừa vui thích lại mất mác.
Trả tiền, một bữa cơm no nê tốn hơn một trăm tệ, lúc ra cửa, Trang Hào và Chương Thỉ đi trước, hai người đều uống hơi nhiều, kề vai sát cánh đi loạng choạng, mượn rượu làm càn. Mà Hoa Kì lạ