XtGem Forum catalog
Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326554

Bình chọn: 8.5.00/10/655 lượt.

anh nói xem làm chuyện này kêu ra sẽ thoải mái sao?”

Trang Hào sửng sốt: “Cậu một đại lão gia kêu lên thì ra cái gì? Ngộ nhỡ bị người ngoài hành lang nghe được thì có phải mất mặt không?”

“Em muốn thử một chút.” Hoa Kì quay đầu lại nhìn Trang Hào cười nói: “Anh nghe Bàng Suất cũng kêu, sợ gì a.”

Trang Hào liếc mắt: “Hắn không phải là người, cậu cũng không phải là người sao?”

“Ai nha, em thử một chút.” Nói xong, Hoa Kì liều mạng động, tiếp bắt chước phòng cách vách lên tiếng kêu rống lên: “Rống. . . . . . Ha. . . . . .”

Hoa Kì kêu thoải mái vui vẻ nhưng Trang Hào nghe lại khó có thể chịu được: “Hoa tiểu cẩu cậu câm miệng cho tôi, cái đó mà cũng gọi là rên rỉ à? Cắt tiết thì có?”

“Không dễ nghe sao?” Hoa Kì nghi ngờ nói.

“Ngu vãi~.” Nói xong, Trang Hào ngồi dậy trên giường bệnh, đưa tay từ phía sau lưng ôm Hoa Kì, tới gần, Trang Hào nhỏ giọng nói: “Hạ thấp giọng chút.” Trang Hào ôm Hoa Kì, đẩy mông lên trên, Hoa Kì thuận thế động, cậu từ từ nhắm hai mắt lại theo động tác của mình từ từ kêu.

Hoa Kì tự nhận đã động cực kì nhanh nhưng theo Trang Hào thấy, quả thực là tìm đường chết, hoàn toàn không chiếm được phóng thích, còn bị thít khó có thể chịu được, nếu không phải trên đùi có vết thương, anh đã sớm lật người áp Hoa Kì phía dưới mà xxoo rồi.

“A. . . . . . ông xã chơi em đi~.”

Đây là tiếng gào sát vách truyền đến, âm thanh khá lớn.

Hoa Kì từ từ động lên: “Ca, anh nói cánh tay cùng chân của Bàng Suất cũng bó thạch cao thì ai làm? Có phải cũng giống chúng ta hay không.”

Trang Hào không nhịn được nói: “Mày cứ quan tâm hắn làm gì?”

“Cũng không phải là quan tâm.” Hoa Kì thở dốc nói: “Anh không phải cảm thấy hắn đang tranh tài cùng chúng ta hay sao?”

Trang Hào sững sờ, hình như bị Hoa Kì nói đúng, Trang Hào cười nhạo nói: “Hắn muốn so thì cậu cứ cố chết mà gọi cho tôi.”

Hoa Kì hiểu ngầm trong lòng, tiếp theo đó là một hồi cuồng hét điên cuồng tê tâm liệt phế, hai gian phòng bệnh lọt vào trận đấu kéo co kịch liệt, không những so ai kêu lớn hơn, còn phải so với giường ai lợi hại hơn, sau đó là lực kéo dài.

Đêm đông giá rét trong thành phố nhỏ, từ từ đến hai giờ sáng, cuối cùng trong bệnh viện cũng yên tĩnh trở lại, thân thể Hoa Kì trần truồng ngủ thiếp trong ngực Trang Hào. Hai người ôm nhau đã sớm quên trận tranh tài vô hình kia.

Hơn chín giờ ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng bệnh, ấm áp dễ chịu. Lúc này y tá đẩy cửa vào, Hoa Kì vừa đúng lúc vào phòng vệ sinh đi tiểu. Y tá liếc nhìn Trang Hào trên giường bệnh, ánh mắt quái dị nói: “Tiêm thuốc.”

Trang Hào để trần nửa người dựa vào đầu giường, anh theo bản năng đắp chăn lên, bởi vì lúc này Trang Hào không một mảnh vải vẫn trơn mông như cũ.

Y tá tiêm xong nhanh chóng rời đi.

Hoa Kì từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, ghé đầu nhìn về cửa: “Ca, vừa rồi ai tới vậy ?”

Trang Hào nói: “Y tá.”

Hoa Kì ồ một tiếng, vội vàng ôm mông chui vào trong chăn.

Đêm qua Trang Hào hao phí quá nhiều thể lực, cảm giác hơi mệt một chút, nói: “Hoa tiểu cẩu, sắp mười giờ rồi, một lát nữa ba tôi tới, đến lúc đó tôi chịu không nổi.”

Hoa Kì ừ một tiếng: “Em nằm mười phút.” Nói xong, Hoa Kì lại cọ xát ngực Trang Hào.

Trang Hào cúi đầu nhìn đầu Hoa Kì nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi nằm viện không mang quần áo tắm rửa, tối hôm qua cậu lấy quần lót tôi lau đúng không? Một lát giặt cho tôi.”

Hoa Kì ở trong ngực anh gật đầu: “Em dậy sẽ tắm cho anh.”

Trang Hào cười cười, xoay tay lại cầm điện thoại di động trên bàn, nhìn mấy lần lại nói: “Hoa tiểu cẩu, ba tôi nói một lát tới đây đưa cơm cho chúng ta.”

“Hả? Ba anh tới sao?” Hoa Kì từ trong chăn thò đầu ra.

“Đúng, mới vừa gửi tin nhắn.”

“Mẹ ơi, em vẫn nên dậy thôi.” Hoa Kì vén chăn lên nhảy xuống giường, đứng trên đất mặc quần áo, sau đó chạy vào trong phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, lúc đi ra, Hoa Kì lấy quần lót cùng vớ của Trang Hào trong khe trên đầu giường bỏ vào trong chậu, nói: “Cúc hoa của em đau quá.”

Trang Hào cau mày nhìn cậu không lên tiếng.

Hoa Kì bĩu môi, khom lưng ngồi xổm xuống, bắt đầu giặt đồ.

Công việc của Hoa Kì ngoài đàn ông còn liên quan tới nước. Lúc không tắm kỳ còn phải quét dọn vệ sinh, vì vậy Hoa Kì dưỡng thành thói quen không có chuyện gì liền hừ hừ hát.

“Mùa hè yên tĩnh, Trang Hào không muốn mặt mũi, cởi hết quần lộ JJ, còn đại tiểu tiện khắp nơi, tôi có thể làm bộ không nhìn thấy, cũng có thể chụp hình làm lưu niệm, cho nên hãy để tôi sờ chỗ nóng bỏng của người kia. . . . . .”

“Hoa tiểu cẩu cậu muốn bị đánh đúng không?” Trang Hào nằm trên giường mắng.

Hoa Kì ngẩng đầu lên nhe răng cười nói: “Em hát chơi thôi mà.”

Trang Hào trừng mắt liếc cậu một cái: “Ngày hôm qua tôi nghĩ cậu nên về lại Ngũ Hành đi.”

“Gì?” Hoa Kì sửng sốt.

Trang Hào nghiêm túc nói: “Bàng Suất người này cũng tạm được, cậu trở về hắn cũng sẽ không nói gì, về phần chuyện hai ta sẽ không liên lụy đến cậu.”

“Em không đi.” Hoa Kì ném quần lót vào trong chậu, văng không ít bọt nước: “Em mà đi, sẽ không có cách gặp mặt anh.”

Trang Hào nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, về sau có nhiều cơ hội gặp