
từ từ tính sổ với mày!
Cả buổi tối, Tân Cam vừa phân khởi ngôi nói chuyện với bé cưng, vừa thi thố
võ thuật, trước khi đi ngủ Trịnh Phiên Nhiên còn mang đến một cốc sữa để cô
uống, rồi ngồi trông chừng cho cô ngủ. Nhưng khi Tân Cam ngủ được một giấc tỉnh
dậy thì không thấy anh đâu cả.
Cô khát nước và cũng muốn đi vệ sinh, liền bước xuống giường ngó nghiêng một
vòng, thấy cánh cửa thư phòng trong cùng của phòng khách khép hờ loáng thoáng có
tiếng anh, "... Cô ấy không cảm thấy có gì khó chịu cả, nhưng còn chưa đến tháng
thì làm sao thai nhi có thể đạp được? Ngày mai hoặc ngày kia sắp xếp lịch khám
thai cho tôi nhé, ngày mai là tốt nhất, được, khi nào cô ấy ngủ dậy tôi sẽ đưa
cô ấy đến.
Cô đưa tay ra đẩy cửa. Trịnh Phiên Nhiên đang ngồi sau bàn sách, trong phòng
chỉ bật một chiếc đèn bàn nên ánh sáng chỉ mờ mờ tỏ tỏ, khuôn mặt anh thập
thoáng hiện lên dưới ánh đèn, có chút bất ngờ khi nhìn thấy người bước vào phòng
lúc đó.
"Bác sĩ Tôn, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với bà." Anh tắt điện thoại, vẫy cô
lại. Tân Cam ôm bụng đi đến, ngả vào lòng anh, cô khẽ thờ dài, Tân Cam chợt cảm
thấy mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, nhưng lại có thể yên tâm ngủ trong lòng anh.
Nửa đêm tỉnh mịch, Trịnh Phiên Nhiên cứ thế ôm hai mẹ con, hình như cô đã ngủ
thiếp đi rồi, anh khẽ lay người cô.
"Sáng mai chúng ta đi khám thai, buổi chiều đi lấy giấy chứng nhận, được
không?" Anh đột nhiên nói.
Tân Cam vẫn nhắm mắt, khẽ "hừ" một tiếng: "Giấy chứng nhận cho phép sinh
à?"
Lời nói đùa nhạt nhẽo như vậy mà anh cũng cười được: "Đi lấy giấy chứng nhận
kết hôn." Anh giải thích một cách vô cùng nhẹ nhàng.
"Anh đừng có đắc ý."
"Lúc đầu người muốn có danh phận là em mà."
"Em không nhớ, phụ nữ mang thai trí nhớ kém là điều hiển nhiên!"
“..." Khi anh cười, hơi thở ấm áp lan tỏa phía sau gáy cô, cô vội rụt cổ lại:
"Anh thì vẫn nhớ..." Anh nói một cách lấp lửng: "Những gì liên quan đến em, anh
đều nhớ hết..."
Vành mắt Tân Cam có cái gì đó nóng nóng, không đáp lời anh, cô nhắm mắt giả
vờ ngủ, để mặc anh hôn một lúc, rồi cô bị anh bế vào phòng.
Tiếng bước chân của anh tối nay vô cùng nhẹ nhàng, cứ như trọng lượng của cô
trước giờ không thay đổi.
Tát cả những gì thuộc về cô trước đây đều liên quan đến anh, mười năm Không
hạnh phúc đó đã qua rồi, tương lai còn những mấy chục năm nữa, cô phải cùng anh
giải quyết vướng mắc, thiên đường hay địa ngục đều như nhau, anh là Trịnh Phiên
Nhiên, là người sống cùng cô đến suốt đời suốt kiếp.
Buổi tối hôm đó, cô ngủ rất ngon, sáng sớm lúc cô ngái ngủ trở mình, tự nhiên
lại có cảm giác như vừa được tái sinh, Trịnh Phiên Nhiên đã tỉnh dậy từ rất sớm,
nhìn thấy đôi mắt cô mở ra rồi nhắm lại, anh tiến sát đến hôn lên mi mắt trắng
mịn của cô, Tân Cam không thoát ra được, cô vẫn nhắm mắt chui vào trong lòng
anh, anh bật cười thành tiếng, tìm cách hôn cô, Tân Cam quay lưng lại không thèm
để ý, anh đặt những nụ hôn nóng bỏng lên má, lên vai, lên lưng cô... Từ khi cô
mang thai, gần hai tháng nay anh chưa được chạm vào người cô, anh vén chiếc váy
ngủ tơ tằm nhàu nhĩ của cô lên, ôm cô từ đằng sau, vuốt ve rồi cứ thế tiến vào.
Tư thế hồn siêu phách lạc đó khiến một người tự chủ như Trịnh Phiên Nhiên cũng
không sao kìm chế được, rên rỉ không ngừng vì mãn nguyện.
Tân Cam khẽ kêu lên vài tiếng, Trịnh Phiên Nhiên đặt tay lên môi cô thay cho
đôi môi mềm mại. Động tác của anh rất từ tốn. Sáng sớm trong căn phòng yên tĩnh,
trên chiếc giường rộng rãi, hai vợ chồng đang nằm trong chăn, anh đột nhiên quay
mặt cô phía mình, đặt lên môi cô nụ hôn vương vấn, vừa hết sức cẩn thận lại có
phần mãnh liệt. Tân Cam co người lại, anh liền khổ sở buông cô ra, thở dốc.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Tân Cam đã mấy lần được tận hưởng cảm giác
khoái lạc, cô quay người nằm đối diện với anh, khóe mắt tuyệt đẹp của cô dường
như đang ngấn lệ, đôi môi bị anh hôn cho sưng vù hơi bĩu lên, còn dám cả gan
khiêu khích anh nữa! Trong mắt Trịnh Phiên Nhiên dường như ánh lên một tia chớp,
một tay đặt lên ngực cô vuốt ve, sờ nắn, bàn tay kia lại càng gấp gáp hơn, ánh
mắt dữ dội nhìn chầm chầm vào cô. Cuối cùng khi chiếc lưỡi hồng của cô liếm xung
quanh môi, anh đã nhanh chóng hoàn thành, nằm xuống giường thở hổn hển, cái tay
vẫn không yên phận nghịch nghịch cằm cô, nói vẻ giận đỗi: "Em bắt anh phải
đợi!"
Gần đây khi mang thai, hôm nào cô cũng kiên trì ngủ sớm dậy sớm tập thể dục,
hôm nay lại có thể ngủ lâu như thế này, chín giờ hơn cô mới chống
eo đi xuống nhà ăn sáng. Trịnh Phiên Nhiên múc cho cô một bát cháo đặc thơm
phức, những ngón tay thon dài đưa bát đến trước mặt cô, cô không biết tại sao
mình lại nhìn bát cháo một cách khó chịu không muốn ăn, Trịnh Phiên Nhiên chống
cằm, dịu dàng nói: "Có cần anh đút cho không, cục cưng?"
Đôi má vốn hồng hào của bà bầu giờ lại càng thêm đỏ, cô lườm anh với khuôn
mặt xấu hổ và có chút bực tức. Trịnh Phiên Nhiên tiểu nhân đắc chí cười sung
sướng rồi vui vẻ ăn bửa sáng của mình.
Chú Trần lâu lắm rồi mới thấy vẻ mặt vui vẻ, thoải mái, trẻ con của cậu
chủ.